“Không chỉ sốt, mà còn đau đầu, đau bụng, buồn nôn hay bất kỳ triệu chứng khó chịu nào khác, chúng đều có chung một cái tên gọi là bệnh.” Thường Niệm vừa nói vừa chỉ vào từng bộ phận trên cơ thể mình để minh họa.
“Hầu hết những vấn đề này đều có thể giải quyết, quá trình đó gọi là điều trị. Điều trị thường cần sự kết hợp giữa thảo dược và các phương pháp khác. Như trường hợp của Mầm, cậu bé bị sốt do vết thương nhiễm trùng. Vì vậy, không chỉ cần hạ sốt mà còn phải xử lý vết thương. Điều đó bao gồm làm sạch phần thịt thối, đắp thảo dược chống viêm, hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý, uống thuốc hạ sốt và cạo gió. Vì chúng ta chưa có đủ dụng cụ và thuốc, nên nhiều phương pháp hiệu quả hơn vẫn chưa thể thực hiện.” Thường Niệm giải thích một cách dễ hiểu nhất.
Lệ nghe xong, ánh mắt trở nên phức tạp hơn.
Người nhỏ bé trước mặt không chỉ có thể làm muối bớt đắng, mà còn có khả năng cứu người khỏi sốt cao – điều mà ai cũng biết có thể lấy đi mạng sống của nhiều người trong bộ lạc.
Anh chưa biết đến khái niệm "sức khỏe", nhưng trong sâu thẳm, Lệ hiểu được tầm quan trọng của một người như Thường Niệm đối với bộ lạc.
Anh từ từ thả lỏng nắm tay, xua tan những suy nghĩ lạnh lẽo còn sót lại.
Nếu lời tiên tri chỉ là một giấc mơ, Thường Niệm sẽ chỉ là một chàng trai tài giỏi. Nhưng nếu nó là sự thật, thì cậu chính là người đã kéo dài sự sống của đại tế tư thêm mười sáu năm.
Có lẽ người ngoài sẽ xem Lệ như một kẻ tàn bạo, nhưng tận sâu trong lòng anh, bức tường thành ấy chỉ để bảo vệ vị trí còn trống bên trong, dành cho những ai đủ dũng cảm vượt qua.
Cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, Thường Niệm thấy mình có thêm chút tự tin. Nhớ lại chuyện đã nói với cha mình, cậu quyết định mở lời, “Lệ, không biết anh có thể cho tôi vài người giúp việc được không?” Thấy Lệ cau mày, cậu vội vàng giải thích, “Không cần những người khỏe mạnh, chỉ cần những người yếu hơn, thậm chí tàn tật cũng được.”
Lệ nhìn đôi tai đỏ ửng của cậu, thẳng thắn hỏi, “Cậu sợ tôi lắm phải không?”
Haha, còn hỏi nữa! Là ai suýt nữa sáng nay gϊếŧ cậu cơ chứ? Nếu không sợ thì cậu ta đúng là ngốc thật!
Thường Niệm cười khổ, “Sao… sao có thể chứ. Tôi sợ anh làm gì.”
Dù trong lòng run rẩy, nhưng Thường Niệm vẫn cố giữ vững lập trường. Sau khi nói, cậu cố gắng đứng thẳng lưng hơn, như thể để chứng minh mình không sợ.
Lệ nhướng mày đầy thách thức, “Thật à? Vậy cậu cần người để làm gì?”
Thường Niệm vừa mới thẳng lưng xong, giờ lại hơi cúi xuống một chút. Nhưng chỉ một chút thôi.
"Dù không rõ bộ lạc của chúng ta có bao nhiêu người, nhưng chắc cũng phải vài trăm. Việc săn bắn và bảo vệ lãnh thổ khiến các chiến binh khó tránh khỏi bị thương. Hơn nữa, trời đang dần trở lạnh, số người ốm đau sẽ tăng lên. Chỉ mình tôi chữa trị thì không thể đủ. Tôi cần thêm người hỗ trợ. Như vậy, chúng ta vừa có thể chữa trị được cho nhiều người hơn, vừa giúp những ai yếu đuối vẫn có cơ hội làm việc có giá trị, để được chia phần thức ăn công bằng. Tôi nghĩ, với tư cách là thủ lĩnh, anh sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai trong bộ lạc, đúng không?"
“Cậu làm sao chắc chắn là tôi sẽ không bỏ rơi ai?" Lệ không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại.
Nếu lúc trước, vết thương trên tay của Thường Niệm đã khiến Lệ thay đổi đôi chút về cách nhìn, thì sự quan tâm của Thường Niệm đối với những người yếu kém trong bộ lạc đã hoàn toàn làm thay đổi suy nghĩ của anh.
Thường Niệm ngẩng đầu lên, cười nhẹ. Giờ đây, cậu không còn sợ Lệ như lúc trước nữa.
"Tôi chỉ mới trở về hai ngày, nhưng có thể nhận thấy mọi người trong bộ lạc rất tin tưởng và kính trọng anh. Điều đó chứng tỏ anh thật sự quan tâm đến họ, đúng không?"
Ánh chiều tà đẹp đến nao lòng, dường như nó khiến cho người đối diện – dù gầy yếu – trở nên lạ thường đẹp đẽ trong mắt Lệ.
Lệ quay đi, ra hiệu cho Hồng lại gần. "Sáng mai, ngươi tìm vài người thông minh đến học từ Thường Niệm."
Thường Niệm thấy lời nói của mình có tác dụng, lòng can đảm cũng tăng lên đôi chút. Cậu bèn bổ sung: "Học y thuật, tức là học cách chữa bệnh cứu người."
Thực ra, cậu không chỉ đơn thuần nịnh nọt. Thường Niệm thật sự cảm nhận rằng phần lớn người trong bộ lạc đều tôn trọng thủ lĩnh trẻ của họ từ tận đáy lòng.
Lệ chỉnh lại lời cậu: "Ừ, học y thuật." Rồi anh dặn thêm: "Nhất định phải là người đáng tin cậy."
Hồng nghiêm nghị gật đầu nhận lệnh.
Lệ liếc nhìn Thường Niệm với vẻ ngạc nhiên khi nghe cậu muốn truyền dạy y thuật cho người khác. Với Lệ, y thuật là một thứ quý giá. Nếu chỉ Thường Niệm biết y thuật, vị thế của cậu trong bộ lạc sẽ được đảm bảo, và không ai dám thách thức, kể cả khi Đại Tư tế qua đời. Nhưng nếu có nhiều người học được y thuật, tầm quan trọng của cậu sẽ giảm đi. Liệu cậu không sợ bị bỏ rơi trong những tình huống khó khăn hay sao?
Tuy nhiên, khi nhìn vào sự chân thành của Thường Niệm, Lệ lại thấy cậu chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, dù từng phụng sự Tổ Thần, tâm tư vẫn rất đơn thuần.