Kết thúc buổi học Hoàng vội vàng cất sách vở rồi ra ngoài. Duy An nhìn cậu như vậy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hoàng nhìn khuôn mặt như táo bón của cậu ta hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Không có gì, chỉ thấy cậu như cô vợ nhỏ đang nhớ chồng thôi.
Hoàng đỏ mặt, cậu tạm biệt Duy An rồi nhanh chạy ra cổng trường. Lúc ra thì không thấy xe của nhà mình đâu. Cậu nhận được điện thoại của tài xế nói trên đường có tai nạn nên sẽ đến trễ. Hoàng không có gì làm đành đứng đó đợi, tranh thủ học thêm mấy tuyệt chiêu mát xa.
- Ai dô, ai đây, đợi khách hả.
Hoàng nghe thấy giọng nói ngả ngớn kia thì ngẩng đầu lên. Là Trần Hoàng Phi và lũ bạn đểu của cậu ta. Hoàng lười phản ứng với mấy tên phế vật suốt ngày ăn chơi lêu lổng này. Cậu cúi đầu xuống xem tiếp điệm thoại.
Trần Hoàng Phi thấy cậu không phản ứng liền sôi máu. Cậu ta gào lên:
- Thằng chó, mày mù à?
Hoàng liếc mắt nhìn cậu ta, quả thật quá ngu. Lũ bạn của cậu ta thì huýt sáo kiêu khích. Hoàng Phi đi đến, cậu ta giằng lấy điện thoại của cậu rồi ném mạnh xuống đất.
- Thằng chó, mày dám làm ngơ tao, tao xem mày có làm ngơ được nữa không.
Hoàng sầm mặc nhìn cậu ta. Cậu vung đấm vào mặt Hoàng Phi. Như không ngờ được bản thân sẽ bị đánh cậu ta vẫn chưa phản ứng kịp cho đến khi lấy lại lí trí thì đã ăn vài cú đấm của Hoàng. Cậu ta xắn tay áo lên đánh nhau. Lũ bạn của cậu ta cũng lao vào đánh.
Một mình dịch lại mấy người khiến Hoàng bị thất thế. Mặt dù là ngoài cổng trường nhưng đây là cổng phụ nên không đông người, thời điểm bọn họ đánh nhau thì không có ai đi qua.
- Dừng lại, ai cho các người đánh cậu Hoàng.
Hoàng nhìn thấy chú lái xe và vài bảo vệ chạy đến, cậu dừng lại nhìn một lũ đang đứng trước mặt. Quả thật cay mắt. Bảo vệ đi đến thấy cậu bị mấy người bao vây đánh thì tưởng cậu bị bắt nạt, ông quát:
- Lũ ranh này đi học thì không yên ổn học mà đi bắt nạt bạn học hả.
Nhìn một lũ bị bảo vệ mắng mà không cãi được, cậu chẳng thèm quan tâm mà trèo lên xe.
- Cậu Hoàng, tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé.
- Không cần đâu chú, về nhà thôi.
Tài xế tuy lo lắng nhưng cũng không dám làm trái ý cậu. Hoàng sợ miệng mình. Nhìn qua gương thấy gương mặt tím bầm rỉ máu kia cậu thở dài. Lát phải nói thế nào với anh đây.
Lúc cậu về đến nhà Hùng đã tập luyện xong, lúc này anh đang yên lặng đọc sách. Thấy cậu về anh ngẩng đầu lên nhìn cho đến khi nhìn thấy mặt cậu. Anh lạnh giọng nói:
- Lại đây.
Hoàng chột dạ đi đến. Không hiểu sao cậu có cảm giác như một đứa trẻ đi học đánh nhau về nhà bị phụ huynh mắng.
Hùng chạm nhẹ vào vết thương trên mặt cậu, anh hỏi:
- Ai làm?
- Aa. Anh nhẹ một chút, đau quá.
- Ai làm?
Hoàng thấy giọng anh càng ngày càng lạnh thì liền rén, cậu dè dặt kể cho anh nghe. Hùng nghe xong thì sầm mặc. Hoàng nhìn thấy vài tia ác ý trong mắt anh thì hơi sợ, cậu nói:
- Tôi không sao đâu thật mà, anh đừng giận.
Hùng không trả lời cậu mà đi đến ngăn tủ lấy hộp sơ cứu ra giúp cậu bôi thuốc. Hoàng cũng biết mình có lỗi nên mặc kệ anh giúp mình bôi thuốc. Bôi thuốc xong anh nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên mặt cậu, anh nói:
- Sau này không cho phép bị thương nữa.
Hoàng nghe anh nói vậy liền biết anh đã nguôi giận, cậu gật đầu như giã tỏi đồng ý.
- Lấy trái trứng lăn cho tan máu đi con, nhìn thương quá.
Hoàng nhận lấy trái trứng từ tay dì Dung, nói cảm ơn. Bữa cơm hôm ấy Hùng sầm mặt cả buổi khiến Hoàng lo lắng. Cậu gợi chuyện:
- Hôm nay tập luyện thế nào, có tiến bộ hơn không.
- Đã có chút cảm giác rồi.
Hoàng nghe vậy thì vui vẻ, nói:
- Như vậy liền rất nhanh khỏi thôi.
Tối hôm đó sau khi mát xa xong Hoàng chúc anh ngủ ngon rồi về phòng. Hùng cầm điện thoại lên gọi cho trợ lí.
Ngày hôm sau lúc Hoàng đến trường liền bị Duy An kéo lại hỏi:
- Ôi bạn ơi, sao lại tàn như vậy.
Hoàng kể đại khái cho cậu ta.
- Mẹ, cái tên điên kia đúng là thần kinh chập mạch, nó nên đi khám não đi.
- Kệ nó đi, sớm muộn cũng sẽ rước họa vào thân.
Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng Hoàng còn tiết buổi chiều nên cậu chưa về nhà ngay. Lúc đang ăn cơm trong căn teen Duy An như nhanh như ddienj phóng đến chô cậu, nói:
- Nghe tin gì chưa?
Hoàng nhìn cậu ta ra vẻ thần bí mặc dù rất muốn kể kia thì buồn cười, cậu hỏi chuyện gì, cậu ta liền bắn như loa phóng thanh:
- Thằng Hoàng Phi đó, nghe nói có người lôi bằng chứng nó mua điểm nộp lên nhà trường, có nguy cơ bị đuổi học rồi. Còn nghe nói nó từng bạo lực học đường, lên cả báo rồi.
Hoàng ngạc nhiên nghe cậu ta nói:
- BÁo ứng nhanh vậy sao?
Hai người ngồi đó cũng nghe thấy lời bàn tán của mọi người về chuyện này. Đại học A vốn là đại học top, chuyện mua điểm bị phanh phui ra sẽ khiến không ít người phải gánh vác trách nhiệm, gia đình Trần Hữu Đạt có lẽ cũng sẽ gặp chút sóng gió.
Chuyện của Trần Hoàng Phi cũng khiến cậu bị vạ lây. Có một số người cũng đưa ra nghi ngoặc liệu cậu có mua điểm không, dù sao cũng là anh em. Nhưng chuyện này cậu chưa kịp giải thích thì bạn bè trong lớp đã đứng ra giúp cậu giải vây.
- Đùa gì vậy, có ai mua điểm lại đứng nhất khối hai năm liền không?
- Nếu Hoàng mua điểm chắc tao mua bằng luôn mất.
Hoàng ngơ ngác nhìn mọi người bảo vệ mình. Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn độc lai độc vãn chưa từng được trải nghiệm cảm giác có người để dựa vào. Cảm giác cũng không tệ. Cậu cười rồi nói lớn;
- Cảm ơn mọi người giải vây, hôm nay tôi bao trà sữa.
- Oa, chơi lớn ghê.
- Tôi phải moi hết tiền của cậu.
Hoàng vui vẻ nhìn mọi người. Từ khi cậu xuyên vào cơ thể này, tuy không tỏ vẻ thân thiện nhưng cũng không quá lầm lì giống nguyên chủ, ít ra thì cậu vẫn nói chuyện với bạn cùng lớp.
Lúc cậu cùng mọi người đi ra cổng trường liền thấy Hùng đang ngồi trên xe lăn đợi ở cổng trường. Hoàng thấy anh thì chạy một mạch tới.
- Sao anh lại đến đây vậy, tôi đang định mời mọi người trà sữa, đi cùng nhé?
Hùng gật đầu ra hiệu cho tài xế rồi để cậu đẩy đi. Bạn học thấy cậu đẩy anh đến thì tò mò hỏi:
- Ai vậy?
- Thật đẹp trai nha.
Ban đầu Hoàng lo sợ mọi người sẽ tò mò về chân anh khiến anh khó chịu nhưng xem ra là cậu nghĩ nhiều rồi. Hoàng cười tươi nói:
- Giới thiệu với mọi người, đây là ông xã tôi.
- Chào mọi người, tôi là Nguyễn Mạnh Hùng.
Mọi người dường như rất chấn động với thông tin vừa rồi. Chỉ có Duy An là bình tĩnh, cậu ta nói:
- Há hốc mồm cái gì chứ, cũng không phải cái gì ghê gớm.
Cậu thật không muốn nói khi lần đầu nghe tin này cậu cũng chẳng giữ nổi lí trí. Mọi người nghe Duy An nói vậy cũng cười cười rồi coi như không có gì. Hoàng đưa mắt nhìn Duy An, thầm gật đầu cảm ơn cậu.
- Ầy, có gì đâu, cùng lắm chốc đãi tôi hai cốc trà sữa là được rồi.
- Được!
Mọi người dắt nhau vào quán trà sữa. Hoàng nắm tay Hùng chọn đồ uống. Cậu cau mày, dường như đang phân không biết chọn cái nào. Anh nói:
- Có thể mua nhiều một chút, mỗi vị thử một hớp.
- Oa, sủng ghê, dễ thương chết mất.
Hoàng nghe mấy bạn nữ trong lớp nói vậy liền hoảng, cậu đỏ mặt ấp úng;
- Mua nhiều không uống hết thì phí lắm.
- Tôi uống thay em.
Hoàng trợn mắt nhìn anh sau đó cười rộ lên. Nếu đã vậy cậu cũng không khách khí nữa. Cậu mua trà sữa socola, trà sữa khoai môn thêm một li trà sữa trân châu đường đen.
Mọi người sau khi lấy trà sữa thì ngồi cùng nhau nói chuyện một lúc.
- Ai, thật không ngờ Hoàng kết hôn rồi, vậy mà không dduocj ăn kẹo cưới của hai người.
Hoàng mỉm cười nói:
- Mai mang cho mỗi người một bịch kẹo.
Hùng nhìn cậu vui vẻ nói chuyện với mọi người vui đến nỗi khiến anh bất giác cũng cong môi cười. Thiếu niên cười tươi nắm tay anh, giúp anh chọn trà sữa, thiếu niên là bạn đời của anh, sẽ cùng anh sống đến già, là của anh. Bỗng dưng nghĩ đến chuyện này khiến anh cười mỉm xoa đầu bù xù của cậu.
Mấy cô gái thấy vậy thì gào thét lên khiến Hoàng đỏ hết mặt mũi. Cậu kéo tay anh uống vân vê:
- Không đượ xoa đầu, hói đấy.
Anh cười cười để cho cậu nghịch bàn tay mình. Tay Hoàng không nhỏ nhưng so với anh thì bé hơn một cỡ. Tay Hoàng rất trắng, thon dài, khớp xương rõ ràng. Tay anh thì to và dày, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng, có lẽ là do mấy ngày nay thực hiện phục hồi chức năng. Hai người lặng lẽ nắm tay nhau cười cười.
Lúc tiễn mõi người về Hoàng cũng theo anh lên xe về nhà.
- Sao hôm nay anh lại đến đón tôi vậy?
- Công ty có việc nên tiện thể đón em.
Hoàng gật đầu không hỏi nữa. Cậu kể cho anh nghe:
- Kể anh nghe chuyện này, thằng Phi gặp chuyện rồi, nó bị luồn thông tin mua điểm, chắc chắn bị kỉ luật. Cái tội cứ vênh váo đi gâp sự, bị như vậy còn may đấy.
Hùng nhìn cậu xưng xỉa lên mắng người, cười cười, cậu quá hiền từ, ngay cả mắng người cũng hiền như thế. Anh xoa đầu cậu, mặc kệ cậu mắng người. Trong lòng anh nghĩ, cậu cứ mắng người cũng không sao, dù sao anh vẫn sẽ bảo vệ cậu