Tình yêu của chồng mong manh đến mức khiến cậu ta phải lo được lo mất, hiện tại Lý Tri Bách kháng cự việc này càng làm cho Sở Diệc Sơ khó có thể chịu đựng.
Trong lòng Lý Tri Bách khổ sở một cách khó hiểu, cậu đột nhiên cảm thấy Sở Diệc Sơ rất đáng thương, mặc dù cậu có ấn tượng xấu về việc Sở Diệc Sơ nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng bây giờ xem ra Sở Diệc Sơ cũng không hoàn toàn là người bị du͙© vọиɠ chi phối.
Trong lòng vừa thoải mái vừa rối bời, cậu cũng thử ôm Sở Diệc Sơ.
Âu yếm thân mật có thể giảm bớt bất an và lo âu trong kỳ phát tình của omega.
Lý Tri Bách ôm Sở Diệc Sơ mà trong lòng vừa thấy mất tự nhiên vừa thấy chột dạ, vợ cũng không phải là vợ mình, cảm giác giống đội nón xanh cho người khác, cũng không biết là cho nguyên chủ, hay là cho công chính Bạch Quan Lĩnh nữa.
Sở Diệc Sơ được Lý Tri Bách ôm ấp thân mật như vậy, trong lòng chua xót ê ẩm, đôi khi cậu ta có suy nghĩ muốn kết thúc cuộc hôn nhân tuyệt vọng này, đôi khi lại hy vọng Lý Tri Bách có thể yêu mình tới không chừa đường sống.
Chỉ cần đừng làm cho cậu ta cảm giác chỉ có một mình, đừng làm cho cậu ta cảm giác chỉ một mình mình chống đỡ.
Ôm một hồi lâu, Sở Diệc Sơ không thể chịu đựng được lửa dục nên lấy hết can đảm, trong bóng đêm sờ soạng cởi bỏ nút áo của Lý Tri Bách.
Trên người Lý Tri Bách còn mặc quần áo bệnh nhân, nút áo dễ dàng bị cởi ra, Sở Diệc Sơ sờ soạng vài cái, áo của Lý Tri Bách bị mở rộng ra, hiển lộ một mảng ngực lớn trắng tuyết.
Lý Tri Bách bị Sở Diệc Sơ cắn lên ngực bèn cảm thấy sắp phát điên rồi! Giống như con cá tung tăng nhảy nhót trên tấm thớt. Nội tâm của cậu rít gào giống như bị gió lớn cấp tám thổi qua!
Cậu không ngờ Sở Diệc Sơ lại phóng đãng như thế, vừa rồi còn làm bộ yếu ớt, hiện tại lên liền lập tức gấp không chờ nổi mà cắn ngực người ta!
Cậu càng giãy giụa, Sở Diệc Sơ càng cắn tợn hơn, cậu ta bị lửa tình hun nóng đến hơi mất thần trí, giống con sói con dùng răng sữa muốn cắn nuốt Lý Tri Bách vào bụng, lại nếm được một chút vị máu tanh ngọt nên hưng phấn vô cùng.
Lý Tri Bách bị đau nên kêu lên: “Em đừng cắn! Đau quá…”
Omega xinh đẹp đổi tư thế thành hai chân kẹp lấy vòng eo thở hổn hển cưỡi lên người beta.
Sở Diệc Sơ vừa xinh đẹp vừa phóng đãng cưỡi lên thân Lý Tri Bách, đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi ngo ngoe rục rịch: “Tri Bách, chúng ta sinh em bé đi!”
Lý Tri Bách sợ đến suýt thì ngất.
Càng khỏi bàn đến câu nói của Sở Diệc Sơ về việc đàn ông có con với nhau khiến tiểu não của Lý Tri Bách co rút đến mức nào.
Lý Tri Bách độc thân cả đời ngay cả khi muốn tìm tài nguyên cũng chỉ có thể tìm đến phim người lớn và hai bàn tay, chỉ riêng việc nghĩ đến hai người đàn ông phải làʍ t̠ìиɦ như thế nào, cũng đủ làm cháy CPU của cậu.
Sở Diệc Sơ bắt đầu cởϊ qυầи Lý Tri Bách, không biết sao lại như thế, nhưng cậu ta cảm thấy hiện tại dáng vẻ của Lý Tri Bách cực kỳ khơi gợi lên ham muốn ngược đãi bí ẩn sâu trong nội tâm, giọng điệu Sở Diệc Sơ vừa phấn khích vừa kích động: “Trước đây anh luôn nói năng lực của mình quá yếu nên sợ không thể cho em và con cuộc sống hạnh phúc, muốn mình thăng chức tăng lương rồi mới sinh con, vì thế cho tới bây giờ anh vẫn chưa lên giường với em.”
Ông chồng beta này của cậu ta là một người rất giỏi giang, song tính cách rất lãnh đạm, Lý Tri Bách cũng không ngờ hai người đã kết hôn một năm rồi mà vẫn chưa lên giường, NTR văn đột nhiên biến thành tình yêu thuần khiết!
Omega mềm mại đột nhiên trở nên mãnh liệt, Lý Tri Bách giãy giụa không được lại còn bị Sở Diệc Sơ lột sạch sẽ, trong lòng vừa bi thương vừa không cam lòng, cậu không ngờ Sở Diệc Sơ đã đói khát đến mức chủ động cưỡиɠ ɠiαи đàn ông.
Sớm biết rằng vở kịch sẽ diễn đến mức này, thì lúc Sở Diệc Sơ đem cơm trở về cậu đã đuổi cậu ta đi luôn rồi.
Một bước sơ ý, khó giữ được tấm thân trong sạch a!