Chương 1.1: Xuyên đến thế giới ABO

Đây là một đêm khuya vô cùng bình thường, khi đại đa số mọi người đều đã tiến vào trong giấc mộng đẹp.

Lý Tri Bách - người nặng trĩu sau khi đã tăng ca liên tục trong hai tháng liền, đã ngã xuống bậc thang và lăn vài vòng trước khi đầu của cậu đập mạnh xuống mặt đất.

Khoảnh khắc cơ thể đau dữ dội ập đến, Lý Tri Bách nhớ lại cả cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Cậu có một tuổi thơ vô cùng bất hạnh, vất vả, cha mẹ thì đều đã qua đời, gian khổ học tập chăm chỉ hơn mười năm chỉ để đổi lấy cơ hội có một phần công việc trong một công ty Internet lớn, sau một thời gian dài chịu đựng thời kỳ thực tập, cậu đã trở thành nhân viên xã súc chăm chỉ với 996 ngày làm việc và thường là 007 giờ.

Lý Tri Bách hồi tưởng lai ba giây sau đó... sau đó không còn sau đó nữa...

Lý Tri Bách cảm thấy khϊếp sợ khi không có gì để khen được đối với cuộc sống của cả đời mình.

Vì thế cậu lại nhớ lại tất cả những chuyện lớn và chuyện nhỏ trong cuộc đời mình, thậm chí là bao gồm ngay cả một ngày nọ sau giờ trưa, cậu gặp một con mèo ở bên bờ sông rồi bắt nó, lần này cậu mất hết bảy giây.

Một giây trước khi bị cơn đau khủng khϊếp nuốt chửng bất tỉnh, trong lòng của Lý Tri Bách lặng lẽ giơ ngón tay giữa lên với ông trời.

Khi tỉnh lại lần nữa, Lý Tri Bách đã nằm trên một chiếc giường bệnh trắng như tuyết, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Người bệnh ở cạnh giường bên không có tố chất đang lớn tiếng cãi cọ ầm ĩ qua điện thoại, mà Lý Tri Bách cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cậu chỉ trừng mắt nhìn ngây ngốc lên trên trần nhà trắng xóa.

Bởi vì trong đầu cậu đang trải qua một cơn bão cuồng phong, có vô số ký ức xa lạ đang quay cuồng, một chương tiểu thuyết, một đoạn cuộc đời đã miêu tả rất sinh động trong đầu của cậu.

Lý Tri Bách thở dốc như sắp chết đuối, cậu hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, cho đến khi không còn chịu nổi những ký ức mãnh liệt đó thì mới đột nhiên ngồi dậy.

Làm sao mà bản thân mình lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết vậy!

Cùng lúc đó cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên xinh đẹp dễ thương ngoan ngoãn với mái tóc đen dài rũ xuống đến tai bước vào, lúc cậu ta đến gần, mùi thơm ngọt ngào của hương hoa hồng chậm rãi bay vào trong không khí.

Lý Tri Bách ngơ ngác nhìn cậu ta đang từng bước một đến gần mình, miệng lẩm bẩm: “Tiểu...Tiểu Sơ.”

Sở Diệc Sơ đặt hộp thức ăn trong tay lên cái bàn bên cạnh giường, hốc mắt của cậu ta đỏ hoe nhào vào trong lòng ngực của Lý Tri Bách.

Cậu khóc lên: “Chồng ơi, anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh sắp chết rồi!”

Cậu ta tiếp tục khóc nức nở và phàn nàn: “Ngày nào anh cũng đi ra ngoài uống rượu xã giao, anh có biết em lo lắng cho anh đến mức nào không?! Anh...”

Thân thể ấm áp tràn ngập mùi hương hoa hồng.

Lý Tri Bách giật mình một cái, sống lưng truyền đến một trận lạnh buốt, không thể khống chế được đôi tay của chính mình, cậu theo bản năng đẩy Sở Diệc Sơ đang ở trong lòng ngực mình ra ngoài.

Sở Diệc Sơ bị cậu đẩy ra một cách thô bạo, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đang khóc ngạc nhiên mà nhìn Lý Tri Bách.

Lý Tri Bách do dự không nói được nên lời, trong lòng của cậu ghét bỏ Sở Diệc Sơ dơ, nhưng lại không thể nói ra ngoài.

Bởi vì hướng đi của tiểu thuyết, cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu, vợ “của mình” từ trước tới bây giờ chưa từng lừa dối người chồng.

Lúc này Sở Diệc Sơ và kẻ nɠɵạı ŧìиɧ là Bạch Quan Lĩnh vẫn chưa gặp nhau.

Đầu óc của Lý Tri Bách rối bời, cậu chỉ có thể cố gắng rặn ra một câu nhưng cũng vô cùng khó nghe.

“Xin... Thực xin lỗi, Tiểu Sơ, anh cảm thấy có chút không thoải mái...”

Trong nháy mắt Sở Diệc Sơ lộ ra vẻ mặt bi thương, khi Lý Tri Bách tránh ánh mắt của cậu ta, cũng không chịu giải thích, cậu ta liền đè nén nỗi buồn, miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

“Em biết... gần đây anh rất mệt mỏi, em biết, cho nên em không trách anh... vừa rồi em đi mua cơm, mua món anh thích ăn nhất là thịt kho tàu xương sườn và trứng lòng đào này.”

Sở Diệc Sơ càng nói càng nhẹ nhàng nhưng hốc máy vẫn đỏ hoe, thận trọng hỏi Lý Tri Bách: “Em có thể đút cho anh ăn có được không?”

Khuôn mặt của Lý Tri Bách vô cùng lạnh lùng, còn đang định từ chối, nhưng vị đại ca đang nói chuyện ở giường bên cạnh đang không ngừng chửi rủa: “Con mẹ nó, người nào cũng đều có vợ, tại sao tôi lại không có vợ chứ!”

Lý Tri Bách càng thêm chán ghét người anh trai không đủ tố chất này.