Chương 36

“Ba ba, ba ba!”

“Đây là cái gì ạ?”

Sau khi long phượng thai thấy Lục Trạch Thiên, tung ta tung tăng chạy qua phía anh.

Lục Trạch Thiên ngăn bọn nó lại, để bọn nó đứng ở một bên, sợ người vận chuyển đồ không cẩn thận nện vào hai đứa nó.

“Là máy giặt.” Lục Trạch Thiên trả lời.

“Ah ~” long phượng thai không biết máy giặt là cái gì, nhưng vẫn thông lệ hoan hô ra tiếng, mười phần cổ động.

Tần Thi nhìn hai đứa nó cười cười, vẫy tay để bọn nó lại đây, đừng cản trở người ta chuyển đồ.

Long phượng thai lại tung ta tung tăng chạy tới bên người Tần Thi, tò mò nhìn.

Triệu thẩm nhìn hai chàng trai chuyển máy giặt, tức khắc tấm tắc bảo lạ, “Máy giặt à, Tiểu Lục, bao nhiêu tiền thế?”

Lục Trạch Thiên: “200 lẻ 1.”

Triệu thẩm mở to hai mắt nhìn: "Ôi! Đắt như vậy!”

Ngay cả Tần Thi cũng không nhịn được kinh ngạc trong lòng, nhướng mày, “Có chút đắt.”

“Cái này quá đắt rồi!” Triệu thẩm thở dài: “Một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới 100 lẻ 2, cái này thêm chút nữa đều có thể mua hai chiếc.

Thẩm vốn cũng định mua máy giặt, nhưng đắt như vậy vẫn là thôi đi.”

Triệu thẩm tuổi cũng lớn, tuy rằng người trong nhà ít, nhưng bận rộn cũng là rất mệt, có máy giặt khẳng định tiện hơn nhiều. Nhưng giá cả này, làm Triệu thẩm căn bản không cách nào tiếp nhận được.

Lục Trạch Thiên giải thích nói: “Cái này là con nhờ người đặc biệt mua, trong nước có một loại tương đối tốt, cũng rẻ, chỉ cần hơn 100.”

Triệu thẩm tâm động một chút, nhưng vẫn là lắc lắc đầu: “Bỏ đi bỏ đi, quá đắt.”

Bà hiện tại còn có thể làm được, lại qua mấy năm nữa không làm nổi, tìm người bảo mẫu cũng so với mua máy giặt có lời hơn. Bảo mẫu một tháng mới mười nguyên, một năm cũng mới một trăm 2, cổ có khả năng nhiều hơn máy giặt.

Lục Trạch Thiên thấy Triệu thẩm nói như vậy, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là gật gật đầu, liền vào sân chỉ huy Hắc Hổ mở thùng máy giặt ra.

Tần Thi mang theo long phượng thai cùng Triệu thẩm vào sân xem, người sát vách nghe thấy động tĩnh đi ra xem náo nhiệt, càng là người nối người.

Cái thời đại này, "tam hưởng nhất chuyển": máy may, xe đạp, radio, đồng hồ xem như đại kiện (món đồ lớn), đều là khi kết hôn mới mua. Máy giặt gì đó, mọi người cũng chỉ là nghe nói qua, còn chưa từng thấy đâu.

“Xoạt ——”

Hắc Hổ mở thùng giấy ra, lộ diện mạo thật của máy giặt bên trong.

Mọi người không kịp suy nghĩ miên man nữa, lực chú ý thoáng cái chuyển đến trên máy giặt. Máy giặt ngăn nắp, bề ngoài bóng loáng, màu xanh nhạt, đẹp vô cùng.

“Ai ô ô!” Triệu thẩm tiến đến cạnh máy giặt, muốn sờ một chút lại không động thủ, chỉ là vây quanh nó cẩn thận nhìn.

Lục Trạch Thiên nhìn về phía Tần Thi: “Mở ra nhìn xem?”

Tần Thi cười gật đầu, lại đây dưới tầm mắt vạn chúng nhìn chăm chú, mở nắp máy giặt.

“Ồ, không gian bên trong rất lớn,” Triệu thẩm thăm dò nhìn nhìn, “Lần này có thể giặt không ít quần áo, chăn nệm cũng dùng được.”

Tần Thi nhìn ống lớn nhỏ bên trong, cũng rất hài lòng, “Không tồi.” Tuy rằng cái này so với máy giặt phổ thông nhất khi còn nhỏ trong trí nhớ của cô còn đơn sơ cồng kềnh, nhưng so với năm mới 80, có thể có máy giặt đã không tồi.

“Mỗi lần giặt quần áo cần thêm nước, chờ sau khi nó giặt xong còn phải xả nước,” Lục Trạch Thiên lôi từ phía sau máy giặt ra một đường ống, nói: “Dùng cái này xả.”

“Cái đó chính là bỏ nước bỏ quần áo vào, thì nó tự mình giặt, không cần phải xen vào?” Bên ngoài có người thăm dò hỏi.

“Đúng vậy.” Lục Trạch Thiên gật đầu.

“Ai nha nha, cái này cũng quá tiện lợi rồi!” Mọi người lên tinh thần, sôi nổi đi vào sân Lục gia, vây quanh máy giặt đứng thành một đoàn ríu rít trò chuyện không ngừng.

“Lục đoàn trưởng, cái này anh mua từ chỗ nào? Dùng công nghiệp khoán là có thể mua sao?”

“Cái này bao nhiêu tiền? Tôi cũng muốn mua một cái.”

Nhóm thím, đại tỷ mồm năm miệng mười hỏi, nhiệt tình của bọn họ thật lớn làm Lục Trạch Thiên lùi về sau nửa bước, “Công nghiệp khoán (*) thì có thể, tôi nhờ người mua ở thành phố S, tạm thời không có hàng, cái máy này là giữ lại riêng cho người ta, nhưng người nọ tạm thời không cần, tiện nghi tôi.”

(*): Là phiếu vé chứng nhận mua sắm sản phẩm công nghiệp. Nếu các bạn muốn rõ hơn về thời đại này, có thể tìm xem bộ "Xin chào, Lý Hoán Anh" thì sẽ có phân cảnh mua TV cần phiếu này. Phim rất ý nghĩa đấy ạ ^^

“Giá tiền mà nói, 200 một.”

Lục Trạch Thiên những lời này vừa ra, một đám ồn ào lập tức an tĩnh lại, sau khi trầm mặc hai giây, mọi người lại bộc phát ra thảo luận càng nhiệt liệt hơn.

“ Ôi trời ơi! Cái này cũng quá đắt đi! Nửa năm tiền lương chồng nhà chúng ta!”

"Cái máy giặt này sao lại đắt như vậy?”

Đồng hồ, xe đạp cũng chỉ hơn một trăm, máy giặt lại hơn hai trăm, cái này hoàn toàn chính là đại kiện trong đại kiện mà.

Ai ya, thực sự có tiền, thật bỏ được!

Lúc Lục Trạch Thiên năm đó kết hôn với Mạc Linh tam vang nhất chuyển cũng đều mua, khi ly hôn Mạc Linh mang đồng hồ và xe đạp đi, còn mang theo một khoản tiền lớn, hai người hoà bình ly hôn.

Không nghĩ tới của cải của Lục Trạch Thiên dày như vậy, lúc này mới mấy năm, lại tích cóp không ít?

Lúc trước nghe nói anh ly hôn với Mạc Linh, phân nửa gia sản, cũng không biết là thật hay giả, nếu là sự thật, vậy Mạc Linh kiếm lời, so với thời gian một năm hai người kết hôn.

Nhưng cũng có khả năng là giả, bằng không Lục Trạch Thiên còn có tiền, có thể cam lòng mua đại kiện?

Anh có chiêu số kiếm tiền gì thế? Hay là nói dùng tiền trợ cấp của bọn nhỏ mua? Thậm chí là động vào phí trợ cấp cha ruột của đứa nhỏ? Mọi người nhìn người một nhà Lục Trạch Thiên, các suy nghĩ trong lòng loạn nảy sinh, trong mắt loé sáng bát quái.

Còn có Tần Thi, người này cũng không đơn giản! Vợ nhà ai không phải tự mình giặt quần áo cả gia đình, cô lại có thể nói động được Lục Trạch Thiên, để anh mua máy giặt?

Chậc chậc chậc! Thủ đoạn lợi hại!

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, người quen biết dùng tầm mắt qua lại giao lưu, ánh mắt phức tạp.

Triệu thẩm vừa thấy bộ dạng này của bọn họ, chỗ nào còn không biết trong lòng bọn họ lại bắt đầu bát quái người khác, suy nghĩ lung tung. Vì thế vội vàng phất tay, “Được rồi được rồi, Tiểu Tần con thu dọn đi, bọn thẩm không quấy rầy con nữa, về trước nha.”

Tần Thi thuận thế liền cười cười xin lỗi với mọi người, “Hôm nào lại đến trong nhà xem nhé, em dọn chỗ một chút trước đã, nhìn xem đặt máy giặt này trong nhà như thế nào.”

Lời này người ta đều đã nói, mọi người cũng không tiện lưu lại thêm phiền nữa, bèn tắt các tâm tư trong lòng, cười tủm tỉm từ biệt Tần Thi.

“Vậy cô thu dọn trước, ngày mai tôi lại đến nhìn xem ha.” Trương Thúy ở cạnh cách đó không xa kêu với Tần Thi.

Tần Thi: “……” Chị là ai?

Cứ việc không cùng người này nói qua mấy câu, nhưng đều là hàng xóm, Tần Thi cũng không tiện từ chối, bèn cười đánh cái ha ha.

Trương Thuý được đáp lại rồi vừa lòng, quay đầu đi rồi, đi được hai bước lại quay đầu nhìn vườn rau góc sân, nói: “Rau hẹ này của cô lớn lên khá tốt, một mảnh lớn như vậy, có thể cắt rồi.”

Tần Thi: “Coi như cũng được, qua hai ngày nữa thì cắt.”

Trương Thúy quay đầu lại nhìn Tần Thi, Tần Thi có chút không rõ nguyên do, không biết chị ta tại sao lại không đi, dừng lại.

Hai người đối diện, Tần Thi cười cười với Trương Thúy, Trương Thúy chu chu môi, xoay người đi rồi.

Tần Thi không nhìn thấy ý cười trên mặt Trương Thúy, biểu tình đột nhiên thay đổi, mới đột nhiên phản ứng lại lời vừa mới kia của chị ta là có ý tứ gì.

Một mảnh lớn như vậy, muốn để mình đưa một chút cho chị ta?

Tần Thi nhìn bóng dáng chị ta trầm mặc, cô chỉ quen thuộc với Triệu thẩm và Vương gia ở cạnh bên kia, người hai nhà bọn họ đều rất tốt, còn không có cơ hồ muốn đồ vật.

Con cái Vương gia và Cố Thanh Hải là đồng học, hai đứa mỗi ngày cùng nhau đi học, nam nhân Vương gia lại là thủ hạ của Lục Trạch Thiên, quan hệ tương đối thân thiết.

Vợ Vương gia Miêu Nhạc, con người rất sang sảng, Tần Thi, Triệu thẩm và cô ấy đều là chỗ khá tốt, rau trong vườn ba nhà đều không giống nhau, thường xuyên đưa rau, ai cũng không chiếm tiện nghi của ai, đều là hôm nay cô đưa tôi cái này, ngày mai tôi đưa cô cái kia.

Tần Thi ở nhà làm sao ra ngoài dạo, người khác không tự động tới cửa, cô cũng sẽ không đến cửa nhà người khác. Đến đại viện quân khu lâu như vậy, người cô gặp được đều tương đối sảng khoái hào phóng, cho nên vừa nãy nhất thời không phản ứng lại.

Sau khi hiểu rõ lời ngầm của Trương Thúy, Tần Thi cũng có chút không biết nên nói như thế nào. Chị ta cần có thể nói rõ, thoải mái hào phóng cần, cô nói không chừng sẽ cho, nhưng chị ta cố tình ám chỉ, sau thấy mình không cho lại lập tức biến đổi sắc mặt, thật là…… Một lời khó nói hết.

“Chị dâu, máy giặt này để chỗ nào?” Hắc Hổ gãi gãi đầu, hỏi Tần Thi.

Tần Thi thấy người trong sân đều đi rồi, “Đặt phòng bếp kia.”

Thật ra cô sớm nghĩ xong để chỗ nào rồi, lúc trước khi xin máy giặt với Lục Trạch Thiên, cô thu dọn phòng tạp vật ra.

Bên kia vừa vặn có xuống tay đường ống dẫn, trước kia vẫn bịt kín lại, nhưng một đoạn thời gian trước Tần Thi mở nó ra.

“Được rồi!” Hắc Hổ cùng một binh lính khác nâng máy giặt lên, thật cẩn thận đi đến phòng bếp.

“Có thể vào được hay không?” Bình Bình nhìn máy giặt rộng gần bằng cửa, rất là lo lắng.

An An cũng ghé vào bên cạnh, kêu lên: “Máy giặt quá lớn, cửa quá nhỏ!”

Tần Thi nhìn thoáng qua kích thước, cũng có chút lo lắng: “Đặt vào được không?”

Lục Trạch Thiên gật đầu: “Yên tâm, lúc trước tôi đo kích thước rồi.”

Quả nhiên, hai người Hắc Hổ một trước một sau đi tới, rất nhanh đã nâng máy giặt vào phòng.

Kích thước vừa vặn tốt, máy giặt lớn hơn một chút nữa, thì không dễ đi vào.

Tần Thi cười, tán thưởng nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên, “Quả nhiên anh đáng tin cậy.”

Lục Trạch Thiên được khích lệ, khóe miệng giương lên, tâm tình rất là sung sướиɠ.

“Chị dâu! Để chỗ nào đây ạ?” Tiếng Hắc Hổ truyền đến, Tần Thi nhanh chóng đi vào, chỉ huy bọn họ trực tiếp để vào chỗ đã nghĩ kỹ.

Chờ để xong, Hắc Hổ bọn họ ra sân rửa tay, Tần Thi vào nhà cầm một mâm bánh quy ra, cho long phượng thai mỗi người hai miếng, sau đó đưa mâm cho Lục Trạch Thiên.

“Vất vả, mau tới ăn bánh quy,” Tần Thi cười nhìn Hắc Hổ và một tiểu binh lính khác chưa từng thấy, nói: “Chị tự mình nướng, các cậu nếm thử ăn có ngon không.”

Tiểu binh lính nhìn mâm bánh quy có tròn có vuông, ngượng ngùng lấy, vừa mới chuẩn bị từ chối, đã thấy Hắc Hổ duỗi tay cầm hai miếng, không chút khách khí nhét vào trong miệng, sau đó đưa một miếng khác cho mình.

“Cảm ơn chị dâu! Hôm nay em lại có lộc ăn ~” Hắc Hổ làm cảnh vệ viên của Lục Trạch Thiên, thường xuyên tới nhà.

Lúc trước Tần Thi nhận đơn của Mạc Linh, vội vàng làm quần áo không có thời gian nấu cơm, đều là cậu mỗi bữa tới đưa cơm, sau đó vội vàng quét tước vệ sinh trong nhà.

Tần Thi cũng quen thuộc cậu, làm cái gì ăn ngon cũng không quên mang cho cậu một chút. Hắc Hổ sớm bị tay nghề của cô thu phục, không có việc gì thì tới làm việc, cọ ăn cọ uống, một chút cũng không xem mình là người ngoài.

Đương nhiên, Tần Thi cũng không xem cậu là người ngoài. Cô nghe Lục Trạch Thiên nói, lúc trước khi mẹ Lục ở đây, Hắc Hổ cũng tới phụ giúp trong nhà, một tiểu tử rất thành thật.

Tiểu binh lính thấy sửng sốt, cầm bánh quy nhìn về phía Lục Trạch Thiên, Lục Trạch Thiên còn chưa nói lời nào, Tần Thi đã nói: “Nhìn anh ấy làm gì, ăn đi, mâm còn có rất nhiều đấy, không thể thiếu đoàn trưởng các cậu đâu.”

Lục Trạch Thiên cười cười, tay trái cầm lấy hai miếng bánh quy trong mâm, sau đó đưa mâm cho tiểu binh lính kia, “Hai người các cậu ăn đi.”

Tiểu binh lính một tay tiếp nhận mâm, một tay kia đưa bánh quy đến bên miệng, cậu cắn một ngụm, một luồng mùi sữa từ khoang miệng lan ra, khiến cậu nhịn không được mở to hai mắt nhìn.

“Ngọt thơm quá!”

Đây là bỏ đường và sữa bò vào? Đáng quý đi? Tiểu binh lính vừa đến bộ đội không bao lâu, có chút bất an nhìn về phía Tần Thi.

Cái này đều là vật tinh quý!

Tần Thi nhìn khuôn mặt non nớt ngây ngô của cậu, cười hỏi: “Cậu tên gì? Bao lớn rồi?”

“Em tên Chu Chấn, 18.”

Tần Thi thầm nghĩ quả nhiên, nhìn tuổi cũng không lớn, đặt ở đời sau, đứa nhỏ tuổi này còn đang đi học đó.

Ngẫm lại tính đặc thù niên đại 70-80, Tần Thi thở dài ở trong lòng.

Cảm tạ các vĩ nhân, làm quốc gia phồn vinh phú cường.

-

Lì xì năm mới, cũng để kỷ niệm dịp mùng 5 ÂL năm 1789, Quang Trung đại phá quân Thanh. Non sông chúng ta sinh ra những bậc anh hùng tài ba kiệt xuất, tạo nên một lịch sử hào hùng nhớ mãi không thể nào quên.