Chương 34

Chiếc bánh kem đặt ở bên cạnh, nhưng bọn nhỏ vẫn nhìn chằm chằm nó.

An An nhét một ngụm sườn heo chua ngọt vào trong miệng, vừa nhìn bánh nhăn lại mày nhỏ. Con bé muốn ăn cơm ít chút, giữ bụng chờ lát nữa ăn bánh kem, nhưng cơm cũng ăn rất ngon! Có rất nhiều thứ nó thích ăn trước tới nay chưa từng làm qua, nó không có biện pháp không ăn.

An An ăn thịt xong, nhả xương ra, sâu kín thở dài, “Haizz ~”

Lục Trạch Thiên giương mắt nhìn nó, “Làm sao vậy?”

An An nói ra phiền não của mình, đáng tiếc sờ sờ bụng, nói: “Tại sao con không thể ăn nhiều một chút chứ! Như vậy thì con không cần rối rắm thịt hay là bánh kem.”

Tần Thi cười “Phụt” một tiếng, chỉ chỉ sườn heo chua ngọt và khoai lang đỏ ngào đường cùng một món ăn khác, nói: “Những đồ ăn này không tiện để, lần sau hâm nóng lại vị sẽ không ngon, các con ăn xong những thứ này, dư lại ngày mai ăn.”

An An lập tức vui vẻ, giơ thìa lên múa may một chút, “Tốt quá!”

Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi, thầm nghĩ: Em thì chiều bọn nó đi.

Tần Thi thấy ánh mắt của anh, nhún vai, cười tiếp tục ăn cơm.

Thật ra hôm nay cô cũng không làm bao nhiêu đồ ăn cả, phân lượng đều không nhiều lắm, nhưng ai có thể nghĩ đến những thứ này đều không ăn hết đâu.

Nhanh chóng cơm nước xong, ba đứa nhỏ giúp đỡ Tần Thi và Lục Trạch Thiên thu dọn đồ vật trên bàn, ân cần lấy giẻ lau lau khô cái bàn, mắt trông mong chờ người lớn phân bánh kem.

Tần Thi thấy bộ dạng thèm thuồng kia của bọn nó, để bọn nó chờ, cô và Lục Trạch Thiên phối hợp nhanh chóng rửa sạch chén, lúc này mới lấy bánh kem đặt ở trên bàn ra.

Con cái hiện tại còn quá nhỏ, trong nhà lại không có dao chuyên dùng cắt bánh kem, chỉ có thể lấy dao gọt hoa quả, Tần Thi cũng không dám để bọn nó cùng mình cắt, vì thế tự mình làm.

Khi Tần Thi cầm đao chạm vào bánh kem, đôi mắt bọn nhỏ đều trừng lớn, tầm mắt hoàn toàn di chuyển theo dao.

Một dao đi xuống, bọn nhỏ không tự chủ được ngừng thở, đầy mặt chờ mong.

Tần Thi nhìn bọn nó cười cười, cắt bánh kem gần sáu tấc thành sáu miếng, bỏ mỗi miếng vào trong năm chén, sau đó đựng miếng dư lại kia vào cái đĩa nhỏ, chuẩn bị đưa đi cho nhà Triệu thẩm cách vách.

“Các con ăn trước, mẹ đi cách vách.” Tần Thi phân chia bánh kem xong cho mọi người, tự mình bưng đĩa lên.

Lục Trạch Thiên duỗi tay, “Tôi đi cho, em ăn trước.”

Tần Thi cũng không khách khí với Lục Trạch Thiên, thấy anh nói như vậy, thì đưa bánh kem cho anh, sau đó dặn dò: “Triệu thẩm cho đồ anh ngàn vạn chớ lấy, ban ngày đã cho bọn nhỏ quà rồi.”

Triệu thẩm đưa cho long phượng thai chính là hai cái khăn quàng cổ màu đỏ, sợi len rất tốt, vuốt đặc biệt mềm, đường may cũng chỉnh tề, tay nghề vô cùng tốt.

Chờ qua một thời gian nữa trời lạnh, là long phượng thai có thể đeo.

Lục Trạch Thiên nghe vậy gật đầu, bước nhanh đi khỏi nhà.

“Có thể ăn chưa ạ? Hay là chờ ba ba trở về?” An An nháy đôi mắt hỏi.

Tần Thi sờ sờ đầu nó, cười nói: “Ăn đi, không cần chờ ba con.”

Long phượng thai hoan hô một tiếng, nhanh chóng dùng thìa đào bánh kem, nhét một mánh vào trong miệng, kem đậm đà hương vị thơm nồng lập tức khiến tụi nó nheo đôi mắt lại.

Vào miệng chính là lớp kem tinh tế tơ lụa, một nhấp qua đi, toàn bộ khoang miệng đều tràn ngập tư vị sữa. Lại một nhai, phôi bánh ga tô mềm mại thơm ngọt hỗn hợp với kem, mỹ vị gấp bội!

“Ngô ——” Bình Bình hai tay che miệng, muốn khen ăn ngon, nhưng lại không nỡ mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dậm dậm chân.

An An hai mắt tỏa ánh sáng, nuốt xuống trong miệng lại nhanh chóng múc một thìa.

Cái thìa này không chỉ có kem và bánh, còn có nhân trái cây. Đào vàng có chút ngọt, nhưng quả quýt lại mang theo vị chua, hoàn toàn trung hoà bánh kem, ăn một chút cũng không ngấy.

Chua chua ngọt ngọt, vị phong phú, hương vị vừa vặn.

Tần Thi nếm thử một miếng, vừa lòng gật đầu. Không có bột bánh bông lan, cô dùng tinh bột và bột mì bình thường hỗn hợp chế tác phôi bánh, nhưng không nghĩ tới cũng không tệ lắm.

Hơn nữa mỡ bò và sữa bò đánh kem cũng không tồi, không biết có phải bàn tay vàng mang đến ưu hoá hay không, tóm lại chính là ăn rất ngon!

Tuy rằng nguyên vật liệu rất đắt, làm ra cũng rất phiền toái, nhưng ăn ngon như vậy, vẫn là không phí công vất vả.

Tần Thi nhìn thoáng qua bọn nhỏ, thấy Cố Thanh Hải cũng ăn không dám ngẩng đầu, càng hài lòng cười.

Nhà Triệu thẩm cách vách, Trịnh chính ủy mở cửa cho Lục Trạch Thiên, ông nhìn bánh kem trong tay Lục Trạch Thiên, có chút kinh ngạc: “Đây là cái gì kia, cái gì ấy nhỉ?"

“Bánh kem.” Lục Trạch Thiên giải thích.

“Đúng đúng đúng, chính là cái này, cậu mua từ chỗ nào?” Trịnh chính ủy có chút tò mò, chổ bọn họ hình như không có loại cửa hàng này mà.

Lục Trạch Thiên mỉm cười, “Sinh nhật Bình Bình An An, Tần Thi đặc biệt làm.”

Trịnh chính ủy nhìn anh một cái, lập tức cười nhạo lên, “Cưới được cô vợ tốt, đến chỗ tôi khoe khoang hả?”

Lục Trạch Thiên không nói chuyện, chỉ là đưa mâm cho Trịnh chính ủy, “Nếm thử đi.”

Trịnh chính ủy cũng không khách khí, cười tủm tỉm nhận lấy, “Vậy tôi liền dính ánh sáng của bọn nhỏ, khai hạ dương huân.”

Lục Trạch Thiên xoay người về nhà, Trịnh chính ủy bưng mâm cũng trở về nhà, Triệu thẩm vừa thấy đồ trong tay ông, liền biết là Tần Thi lại suy nghĩ ra.

“Đây là điểm tâm gì?”

“Bánh kem, điểm tâm phương tây,” Trịnh chính ủy đưa mâm đến trước mặt cháu trai nhỏ, cười chọc nó: “Tới tới tới, ngửi xem thơm hay không thơm? Có muốn ăn?”

Tiểu bảo bảo nhìn quả quýt phía trên bánh kem, lập tức đã bị hấp dẫn tầm mắt, “A a a” duỗi tay với.

Triệu thẩm đưa cho nó một miếng quýt để nó bô bô cái miệng, nó biết cái kia có thể ăn.

Triệu thẩm vừa thấy lập tức cười ha ha, ôm đứa nhỏ đi tìm thìa, xúc một chút kem nếm nếm, lập tức kinh ngạc cảm thán: “Ưm ~ mùi vị cái này rất ngon, mềm mại ngọt ngào.”

Sau đó thì lại múc một chút kem, đút cho cháu trai nhỏ.

Tiểu bảo bảo nếm được vị ngọt, đôi mắt đen bóng nước càng sáng, không biết nói, liền ra sức hướng về phía bánh kem “A ~ a ~”.

“Cho đứa nhỏ nếm thử là được, đừng ăn nhiều quá, lúc này mới vừa cơm nước xong không bao lâu.” Trịnh chính ủy bưng mâm nói.

Triệu thẩm liếc mắt trắng ông một cái, “Tôi biết rồi, ông gấp cái gì.”

Trịnh chính ủy cũng thích ngọt, ngày thường lão thích ăn điểm tâm và trái cây, hiện tại thấy bánh kem này, ông đương nhiên cũng muốn nếm thử.

Triệu thẩm đút cho đứa nhỏ ăn hai ngụm cũng không dám cho nó ăn nữa, đứa nhỏ oa oa khóc, Triệu thẩm ôm nó đi vào trong phòng dỗ, để Trịnh chính ủy nhanh chóng ăn xong.

Chờ thêm một hồi dỗ đứa nhỏ xong không khóc nữa, Trịnh chính ủy tiến đến giường, vỗ nhè nhẹ cháu trai nhỏ, thấp giọng bảo Triệu thẩm đi rửa mặt.

Triệu thẩm lên tiếng đi ra ngoài, cầm chậu đến phòng bếp rót nước ấm, đi vào đã thấy nửa khối bánh kem bên cạnh phích nước nóng, mặt trên bánh còn có quýt, bên trong còn có nhân.

Triệu thẩm sửng sốt một chút, cầm lấy cái đĩa lẩm bẩm: “Ông già này, bảo ổng ăn hết còn chừa cho mình, mình lại không phải không nếm……”

Triệu thẩm đào một thìa bánh kem ăn xong, trên mặt tất cả đều là tươi cười, cũng không biết có phải bởi vì bánh kem ăn ngon không.

*

Bánh kem ngọt ngào và sinh nhật tốt đẹp khiến tâm tình của bọn nhỏ vô cùng tốt, chờ đến ngày hôm sau thức dậy, cũng vẫn đầy mặt tươi cười, tựa hồ còn đang dư vị thời gian tốt đẹp hôm qua.

Buổi sáng Tần Thi có tiết, long phượng thai cùng đi ra cửa với cô, đi tìm các bạn nhỏ chơi.

Ngày hôm qua sinh nhật bọn nó, một ngày cũng chưa ra chơi, thì có đồng bọn nhỏ hỏi bọn nó làm gì thế.

An An hưng phấn, cẩn thận nói mình và Bình Bình là trải qua sinh nhật như thế nào, nói khiến các bạn nhỏ kinh hô liên tục, hâm mộ không thôi.

Đóa Đóa nghe An An nói còn ăn bánh kem, lập tức mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Là cái loại kia trên TV, bánh kem sao?”

An An dùng sức gật đầu, “Đúng là cái đó, ăn ngon lắm lắm lắm lắm luôn! Vừa mềm vừa ngọt lại thơm, so với bánh trứng ăn ngon hơn một vạn lần!”

Ở trong mắt chúng nó, bánh trứng đã là mỹ vị hiếm có, bánh kem lại có thể so với bánh trứng còn ngon hơn một vạn lần?! Đó là có bao nhiêu ngon?

Bọn nhỏ quấn lấy An An cùng Bình Bình ra sức hỏi, sau khi nghe bọn nó kỹ càng tỉ mỉ miêu tả, thèm chảy nước miếng ròng ròng.

Hơn một giờ sau, Tần Thi tan học đã trở lại, kêu long phượng thai đi rồi. Còn lại các bạn nhỏ cũng không chơi nữa, tung ta tung tăng chạy về nhà, tìm được mẹ mình, ồn ào muốn ăn bánh kem và sườn heo chua ngọt, khoai lang đỏ ngào đường, rau xào thịt, cá hấp.

Mẹ chúng vừa nghe đều có chút tức giận, “Lại là Bình Bình An An nói?”

Bọn nhỏ liên tục gật đầu, “Ngày hôm qua sinh nhật Bình Bình An An, mẹ kế họ dẫn họ vào huyện chơi, mua quà còn làm bánh kem với rất nhiều đồ ăn ngon!”

“Mẹ, con cũng muốn ăn!”

Người mẹ dịu dàng một chút nói: “Mẹ không biết, cũng không có tiền, con chờ buổi tối ba con về tìm ba con đòi.”

Đứa nhỏ hiểu chuyện gật gật đầu, cân nhắc buổi tối quấn lấy ba mình. Đứa nhỏ không hiểu chuyện thì bắt đầu lì lợm la liếʍ, thậm chí là chơi xấu kêu khóc.

Sau đó một số mẹ trực tiếp nổi giận, một đầu ngón tay day trên trán con, bắt đầu phát hỏa: “Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Mi cho rằng lão nương không muốn làm sao?”

“Một xu tiền cũng không có, còn thịt, cá, bánh kem?”

“Đem tau bán hay là đem mi bán, cho mi đổi một cái đi thế nào?”

Bọn nhỏ hiểu ánh mắt thì sợ rồi, không dám lỗ mãng nữa, nhưng đứa trẻ ngay thẳng, bị thèm không được, tiếp tục la lối khóc lóc.

“Con mặc kệ con mặc kệ, con phải ăn thì phải ăn! Bình Bình An An luôn ăn thịt, còn có quần áo mới mặc, con cũng muốn ô ô ô!”

Rốt cuộc nhóm mẹ nhịn không được, Thiết Sa Chưởng vỗ về phía mông nhỏ chúng nó, “Tau thấy mi là đang muốn ăn rắm!”

“Ô oa oa oa ——”

Tiếng gϊếŧ heo kêu khóc, không ngừng vang lên ở các nhà trong đại viện.

Chờ đến buổi tối, các ba về nhà, bọn nhỏ bị đánh bám riết không tha theo chân họ muốn thịt, còn thuận tiện ủy khuất cáo trạng ba mình.

Mẹ cười lạnh, ba đau đầu, “Được được được, cắt thịt cắt thịt.”

Khổ nữa cũng không thể khổ con cái không phải sao? Con đều thèm thành như vậy, thì cắt chút thịt thỏa mãn bọn nó.

Thấy ba đồng ý, có đứa được nước làm tới, “Con còn muốn ăn bánh kem, đời này con cũng chưa từng ăn đâu!”

Ba sửng sốt, “Tại sao đột nhiên muốn ăn cái này?”

Mẹ ở bên cạnh trợn trắng mắt, “Sinh nhật long phượng thai Lục gia, mẹ kế tụi nó làm bánh kem, em không có bản lĩnh kia, không biết làm.”

Đứa con lại bắt đầu tru lên, “Con muốn mà con muốn mà!”

Kiên nhẫn của người mẹ sớm đã hao hết, cả giận: “Ăn thịt cũng không tồi rồi, còn bánh kem? Nháo nữa thì quẳng mi ra ngoài!”

Đứa con tức giận hừ: “Ném thì ném đi, ném con thì con tìm Bình Bình An An, con làm đứa nhỏ nhà bọn họ đi!”

Đến lúc đó mỗi ngày ăn sung mặc sướиɠ!

Mẹ nó tức chết khϊếp, lại lần nữa một cái tát vỗ về phía mông nhỏ nó, đứa con lại khóc lên, dưới phẫn nộ một ngày bị đánh hai lần, nói không lựa lời mà nói: "Bà mẹ xấu! Cứ đánh người, còn không cho mình ăn ô ô ô!”

“Ba! Ba tìm cho con mẹ kế đi, giống như nhà Bình Bình An An, biết làm đồ ăn ngon, cái kiểu biết làm quần áo mới còn lớn lên xinh đẹp đó!”

Cái này đừng nói mẹ nó, ba nó đều tức giận, mông nhỏ của nó, chịu khổ hai người hỗn hợp đánh kép.

“A ——”

“Ô ô ô ——”

“Cứu mạng!”

Nó khóc chết cùng tiếng kêu thảm thiết, vang vọng cả con đường.

-

Tết nhất cận kề, lo việc trong nhà cũng nhiều bỏ mịa 😶 sau bù chương vậy