Chương 32

Lục Trạch Thiên lái xe không nhanh, Tần Thi và bọn nhỏ cũng không có cảm giác say xe, dọc theo đường đi nói nói cười cười đi vào huyện.

Thời buổi này ô tô không nhiều lắm, càng đừng nói chiếc Lục Trạch Thiên lái vẫn là xe jeep mày xanh lục quân đội, những người khác vừa thấy thì nè ra xa xa, để xe thông suốt vào huyện.

Lục Trạch Thiên tìm chỗ thích hợp dừng xe lại, Tần Thi mang theo bọn nhỏ xuống xe, nắm chặt tay long phượng thai, lại nhìn về phía Cố Thanh Hải đứng ở bên người mình, nghiêm túc dặn dò: “Phải nắm chặt tay của mẹ, theo sát mẹ có biết không?”

Ba đứa nhỏ đồng loạt gật đầu, không khống chế được quay đầu qua lại nhìn bốn phía.

Khi Tần Thi còn đang lo lắng bọn nó quá hưng phấn, hoặc là người quá nhiều, mình nếu không thấy đứa nhỏ thì làm sao bây giờ, Lục Trạch Thiên đã đi tới, một tay một đứa trực tiếp bế long phượng thai lên.

“Oa ~” long phượng thai hai chân cách mặt đất, tầm mắt thoáng cái mở rộng hơn, lập tức nhếch miệng cười không ngừng.

Hai đứa nó được Lục Trạch Thiên ôm, Tần Thi cũng nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn thoáng qua Lục Trạch Thiên trông vẻ không chút nào cố sức, thầm nghĩ sức lực anh cũng thật lớn, dùng thật tốt.

Tần Thi dắt Cố Thanh Hải đuổi kịp Lục Trạch Thiên, Cố Thanh Hải còn có chút ngượng ngùng. Nó trộm liếc nhìn Tần Thi, thấy cô không có phản ứng gì, sau đó cảm giác được trên tay truyền đến ấm áp, không biết sao liền cười.

Cố Thanh Hải nhịn xuống xúc động đong đưa hai cái, không dám quá dùng sức nắm tay Tần Thi, cứ như vậy nắm hờ hờ, rất là cứng đờ.

Tần Thi cảm nhận được nó mất tự nhiên, liền buông lỏng tay nó ra, sửa thành ôm lấy bờ vai của nó.

Tay Cố Thanh Hải bị Tần Thi buông ra, cảm xúc mất mát mới vừa nổi lên, đã bị một bàn tay Tần Thi ngăn lại, sau đó cả người càng cứng đờ.

Đi được vài bước, Tần Thi dừng bước chân lại nhìn nó, “Nếu không con túm lấy quần áo mẹ?”

Cố Thanh Hải nhất thời không phản ứng lại đây, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thi, ánh mắt có chút mê mang.

Tần Thi cũng nhìn nó, nói: “Trên đường người quá nhiều, chờ đến Cung Tiêu Xã với chợ bán thức ăn càng là biển người tấp nập, con cần phải kéo mẹ mới được.”

“Nếu con không muốn có tiếp xúc với mẹ, vậy kéo góc áo mẹ đi.”

Cố Thanh Hải nghe vậy nhấp miệng lên, muốn nói cái gì rồi lại chết sống không mở miệng, cứ như vậy nghẹn cảm xúc nhìn Tần Thi, bộ dáng nhìn mười phần quật cường.

Tần Thi không nói chuyện, vẫn như vậy nhìn nó.

Mà Cố Thanh Hải cũng ngượng ngùng giải thích, mình chỉ là thẹn thùng mới cả người cứng đờ, cũng không phải nó không thích tiếp xúc Tần Thi.

Lục Trạch Thiên đi ở phía trước phát hiện hai người Tần Thi dừng ở phía sau mấy bước, mở miệng hô: “Tần Thi?”

Tần Thi lên tiếng, “Tới đây.”

Cố Thanh Hải cũng đang nhìn Lục Trạch Thiên, nhưng lực chú ý lại ở trên hai người đi qua bên cạnh nó.

Đó là một người mẹ kéo đứa con trạc tuổi mình, đứa bé kia trên mặt tràn đầy vô ưu vô lự tươi cười, mà người mẹ kia cũng là mặt mang tươi cười, ánh mắt nhìn đứa con mười phần cưng chiều.

Cố Thanh Hải nhìn nhìn, đột nhiên duỗi tay giữ chặt tay Tần Thi, sau đó kéo cô đi về phía trước, muốn đuổi theo Lục Trạch Thiên.

Tần Thi không có phản kháng, mà là tùy ý Cố Thanh Hải kéo đi lên phía trước, cô nhìn cái ót và lỗ tai hồng thông lỗ tai hồng hồng của Cố Thanh Hải, cười khẽ một tiếng.

Không sai, cô chính là cố ý chọc Cố Thanh Hải, quả nhiên tiểu ngạo kiều này phản ứng hết sức đáng yêu.

Trong lòng nghĩ như thế nào thì nói đó, một hai phải cự nự, chậc ~

Cố Thanh Hải nghe được Tần Thi cười khẽ thanh, tức khắc mặt càng hồng lên, hắn bẹp bẹp miệng, phản ứng lại đây Tần Thi lại ở cố ý đậu chính mình. Hắn tưởng quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, nhưng lại ngượng ngùng, chỉ có thể chính mình giận dỗi.

Cố Thanh Hải cau mày, nhưng trong lòng lại là ngọt ngào, nó thích cảm giác được Tần Thi nắm, được để ý, được chú ý.

Ngoại trừ Cố Thanh Hải, long phượng thai vẫn là lần đầu tiên tới huyện. Mẹ Lục không có cách một lần mang hai đứa nhỏ chen lấn giao thông công cộng vào trong huyện mua đồ ăn, cái kia quá bất tiện, cho dù mang theo Cố Thanh Hải lớn hơn một chút, cũng là chuyện rất phiền toái.

Cho nên lần này bọn nhỏ tới huyện, là thật sự không kịp nhìn, thấy cái gì đều vui sướиɠ đến không được. Lúc kinh lúc rống, liên tiếp “Đó là cái gì” đánh xuống, khiến Lục Trạch Thiên giải thích cho bọn nó một đường.

Lục Trạch Thiên không có không kiên nhẫn, chỉ nghĩ đến bản thân trước kia quá không phụ trách nhiệm, về sau nên dẫn bọn nhỏ đi ra nhìn xem nhiều hơn.

Vào Cung Tiêu Xã, Lục Trạch Thiên ôm bọn nhỏ đi phía sau Tần Thi, tập thể nhìn cô mua đồ.

Cung Tiêu Xã không nói giá cả, một tay giao phiếu và tiền, một tay lấy hàng. Hơn nữa quầy người bán hàng là quen biết Tần Thi, biết cô lợi hại, cũng không nhiều nét mực, thái độ rất tốt để cô cầm đồ, tốc độ giao dịch nhanh kinh người.

Long phượng thai còn chưa xem đủ đây, Tần Thi đã mua xong đồ rồi.

Tần Thi mua bút sáp, bút chì cùng vở vẽ tranh, cậu nhóc nhìn hai mắt tỏa ánh sáng, tầm mắt đều không nỡ chuyển đi. Tần Thi dứt khoát đưa hộp bút sáp cho nó, để tự nó cầm.

Bình Bình ôm chặt lấy hộp bút sáp, giống như là ôm lấy trân bảo gì.

Quà An An muốn không mua được ở Cung Tiêu Xã, nhưng Tần Thi vẫn mua cho cô bé một đôi kẹp tóc nhỏ màu đỏ.

Sau khi An An lấy được, ngay tại chỗ muốn Lục Trạch Thiên bấm ra, kẹp trên đầu cho mình, cho dù bản thân không nhìn thấy, cũng đỏm dáng giương đầu lên, đáng yêu không được.

Tần Thi lại cân cho bọn nhỏ một ít kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, mua chút điểm tâm, lúc này mới mang theo một đống lớn đồ trở lại bên cạnh xe.

Sau khi mang đồ vật mới vừa mua vào trong xe, Tần Thi lại dẫn bọn nhỏ đến hiệu sách, mua sách chuyện xưa với 《 từ điển Tân Hoa 》 và sách khóa ngoại mới Cố Thanh Hải vẫn luôn muốn, lại đặc biệt mang theo bọn nhỏ đi dạo một buổi sáng.

Giữa trưa, Tần Thi mang theo bọn nhỏ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, xa xỉ chọn thịt kho tàu với bánh bao thịt và cơm.

Bọn nhỏ đã sớm nghe nói thức ăn tiệm cơm quốc doanh ngon, tràn đầy chờ mong, sau khi ăn lại hai mặt nhìn nhau, cảm thấy một chút cũng không ngon bằng đồ ăn Tần Thi làm.

Đương nhiên, từng có giáo huấn lúc trước bọn nó cũng không dám chê bai, chỉ là trong lòng nghĩ nghĩ, sau đó thì mê đầu lùa cơm.

Ăn đến cuối cùng, thịt kho tàu thêm bánh bao thịt, bọn nhỏ ăn xong bánh bao, thịt lại là dư hai miếng. Ngấy thật sự ăn không vô, nhưng lại thật sự no rồi, không thể lãng phí, bọn nhỏ liền đem tầm mắt hướng về phía Tần Thi.

Tần Thi cũng ăn không vô, dư lại hai miếng lớn thịt mỡ chiếm đa số, đối với cô mà nói quá trí mạng.

Tiệm cơm quốc doanh có thể phục vụ thịt mỡ lớn này, thuyết minh có lương tâm, nguyên liệu thật, nhưng Tần Thi càng thích thịt nạc, hơn nữa bị bàn tay vàng làm đến khứu giác, vị giác rất mẫn cảm.

Thịt kho tàu này người khác ăn, đó là mỹ thực đỉnh của chóp, nhưng đối với Tần Thi mà nói…… Thịt heo này không tươi mới, chất thịt cũng thế nào, đầu bếp càng là bỏ thêm nhiều đường hơn một chút.

Ngậy thêm ngọt, cô có thể ăn xong mấy miếng vừa rồi kia đã không tồi, hai miếng này vẫn là thôi đi.

Tần Thi gắp thịt cho Lục Trạch Thiên, cười nói: “Mau ăn, anh ôm con lâu như vậy vất vả rồi, một lát còn lái xe nữa chứ, ăn no!”

Lục Trạch Thiên sớm phát hiện Tần Thi không thích ăn thịt mỡ, hơn nữa đối với nguyên liệu nấu ăn rất bắt bẻ, hiện tại thấy cái dạng này của Tần Thi, trong lòng biết rõ cô là không muốn ăn mới gắp cho mình.

Chẳng qua anh cũng chưa nói gì, yên lặng gắp thịt lên ăn luôn.

Bọn nhỏ vừa thấy thì nhẹ nhàng thở ra, Cố Thanh Hải chỉ vào một miếng thịt nhỏ dư lại trong chén kia, nói: “Ba, còn có một chút.”

Lục Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn nó, Cố Thanh Hải lập tức sờ sợ, nhanh chóng né tránh tầm mắt anh.

Nhưng An An không sợ trời không sợ đất, mở miệng nói: “Đừng lãng phí, ba ba, cày đồng giữa buổi ban trưa, mồ hôi thấm xuống đất, ai hay bát cơm đầy, từng hạt là vất vả đó!”

Tần Thi thấy An An nghiêm trang đọc thơ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, lập tức không nhịn được, “Phụt” một tiếng bật cười.

Lục Trạch Thiên cũng là dở khóc dở cười, chỉ có thể ăn luôn miếng thịt nhỏ kia. Anh đối với con trai còn có thể nghiêm khắc, nhưng đối với con gái, thì không khống chế được mềm lòng.

Lục Trạch Thiên ăn xong lau miệng, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhỏ của An An, khen nàng: “Đọc thơ không tồi.”

An An đắc ý nâng cằm nhỏ lên, “Mẹ dạy con, Bình Bình cũng biết đọc!”

Bình Bình nghe vậy, hé miệng cười nhu thuận.

Lục Trạch Thiên cũng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Bình Bình, “Cũng rất tuyệt.”

Nói xong, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Tần Thi nuôi dưỡng bọn nó rất tốt, thịt trên mặt nhiều hơn, xúc cảm rất tốt.

Bình Bình tính tình tốt, bị nhéo cũng không sao, ngược lại còn cảm thấy Lục Trạch Thiên gần gũi mình, rất là vui vẻ.

Nhưng thật ra Tần Thi, ánh mắt nhìn Lục Trạch Thiên thay đổi một chút, không nghĩ tới Lục Trạch Thiên vẫn là nữ nhi nô. Không nỡ nhéo An An, đến chỗ Bình Bình lại nhéo nhéo.

Mình về sau có phải nên chú ý chút không? Anh nếu là quá mức bất công An An, mình phải nhắc nhở sao?

Nói nhắc nhở, giống như có chút xen vào việc người khác, rốt cuộc anh là cha đứa nhỏ, anh muốn đau như thế nào thì đau như thế đó.

Không nói nhắc nhở, Bình Bình lại rất mẫn cảm, phát giác trong lòng nhất định không thoải mái, thời gian lâu rồi sợ không phải sẽ xảy ra vấn đề?

Lục Trạch Thiên hẳn là cũng có chừng mực nhỉ? Hay là cô xong việc bồi dưỡng hai tiểu tử thân sĩ phong độ một chút, nhường con gái một chút, không cần quá mức so đo?

Nhưng đều là lần đầu tiên làm trẻ con, dựa vào cái gì phải nhường một đứa khác?

Lại nói mình cũng rất thích bọn nó, căn bản không muốn thấy tình cảm bọn nó trở nên xấu đi.

Tần Thi không tiếng động thở dài, chỉ cảm thấy mình trước sẽ phải uất ức rồi, muốn dạy dỗ tốt trẻ con cũng thật khó mà, xử lý chuyện công bằng cũng thật khó……

Ra khỏi cửa tiệm cơm quốc doanh, bị gió lạnh thổi, Tần Thi bỗng nhiên phản ứng lại đây, mình sao lại đột nhiên kỳ lạ như vậy? Suy nghĩ đây đều là chuyện hỗn độn gì.

Lúc này mới ở cùng bọn nhỏ hơn hai tháng, tư duy mình hoàn toàn thay đổi?Sao giống như toàn chức thái thái, đầy mắt đều là con trẻ, đều là giáo dục vậy chứ!

Cái này cũng quá khủng bố!

Tần Thi tay che lại ngực mình, kinh nghi bất định dựa lưng vào ghế, chẳng lẽ cô bị cốt truyện khống chế tư duy?

Tần Thi miên man suy nghĩ, chờ xe khởi động hành trình trở về, khi đi đến nửa đường, cô bỗng nhiên cả kinh.

□□ truyền đến quen thuộc cảm giác khiến Tần Thi cứng đờ, nghỉ lễ của cô, giống như đến sớm……

Một cử động nhỏ Tần Thi cũng không dám, cứ ngồi như vậy.

Nghỉ lễ của nguyên thân xác thật không chuẩn, thường xuyên chậm lại mấy ngày, nhưng cái này vẫn là lần đầu tiên đến sớm, làm Tần Thi đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Nói như thế nào hôm nay vẫn luôn miên man suy nghĩ, ý tưởng kỳ lạ, suy nghĩ phát tán lợi hại, hoá ra nguyên nhân là nghỉ lễ tới.

Tần Thi nghĩ nghĩ mua đồ, sau cũng không có giấy vệ sinh, lập tức không biết nên làm thế nào cho phải.

Cái này cũng quá xấu hổ, coi như là Tần Thi cũng xấu hổ muốn mệnh, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bên ngoài trên đường tất cả đều là rừng cây khe núi, ven đường không có một người một hộ dân nào, bên trong xe, bọn nhỏ dựa vào trên ghế ngủ gật.

Tần Thi tìm ra tất cả giấy vệ sinh có trong túi xách, mở miệng để Lục Trạch Thiên ngừng xe.

“Tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh.” Tần Thi mặt ngoài phong khinh vân đạm (gió nhẹ mây bay), nhưng xấu hổ đến ngón chân đều cuộn tròn cùng nhau.

Lục Trạch Thiên thiện giải nhân ý (khéo hiểu lòng người) lại thân sĩ một câu cũng chưa nói, trên mặt biểu tình gì cũng không có, chỉ là ngừng xe ở ven đường.

Tần Thi cũng không nói chuyện, cầm lấy túi xách kéo ra cửa xe liền chạy, Lục Trạch Thiên nhìn bóng dáng cô cười khẽ một tiếng, dịch chuyển tầm mắt.

Chờ Tần Thi tìm nơi bí ẩn, cảm thấy thẹn ngồi xổm xuống, sau đó cô vừa thấy trên quần thấm vết máu, tức khắc bi phẫn lên.

Thật muốn mệnh mà, còn có thể xấu hổ một chút nữa sao! Ai tới cứu cứu cô đi!

Tần Thi tạm thời xử lý tốt, cầm túi che lại sau mông, lúc này mới trở về, lên xe.

Chờ tới cổng lớn bộ đội rồi, Tần Thi nhìn cách nhà càng ngày càng gần, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Kết quả còn không chưa cao hứng vài giây, binh lính cổng lớn kính lễ với Lục Trạch Thiên, nói: “Lục đoàn trưởng, chính ủy nói anh đã trở lại thì nhanh đến bộ đội báở cáo, có việc gấp tìm.”

Lục Trạch Thiên gật đầu, quay đầu nhìn Tần Thi: “Em mang theo bọn nhỏ về trước, chờ lát nữa tôi để người đưa đồ vật về nhà.”

Bộ đội và đại viện người nhà là nơi ngược nhau, không tiện đường.

Tần Thi cả người đều không tốt, nhưng lại không thể bởi vì việc này thì từ chối, đành phải lên tiếng, sau đó cởϊ áσ khoác của mình, chuẩn bị thắt ở trên eo.

“Mẹ, mẹ nóng sao?” An An đã xuống xe thấy động tác của Tần Thi tò mò hỏi.

Tần Thi: “Đúng vậy.”

Bình Bình vò đầu, nhìn nhìn trời có chút âm u, không rõ Tần Thi tại sao lại nóng. Chẳng lẽ là người lớn và trẻ con không giống nhau?

Ngược lại là Lục Trạch Thiên, thấy Tần Thi thắt áo ở bên hông, đột nhiên ý thức được cái gì.

Lỗ tai anh đỏ lên, nhìn về phía ba đứa nhỏ đã xuống xe, “Mau lên đây, ba ba đưa các con trở về trước.”

Binh lính đứng gác sửng sốt, không biết tại sao anh đột nhiên thay đổi, nhưng cũng chưa nói cái gì, dù sao mình truyền lời nói tới rồi.

Bọn nhỏ tuy rằng không biết là tình huống như thế nào, nhưng mình không cần đi bộ vậy thật tốt quá, vì thế lại hưng phấn bò lên trên xe.

Tần Thi nhìn kính chiếu hậu, vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt Lục Trạch Thiên, hai người nhìn nhau một giây thì đồng thời dịch chuyển tầm mắt, đều xấu hổ không được.

Tới cửa nhà rồi, bọn nhỏ xuống xe trước, Lục Trạch Thiên nhanh chóng xuống xe, xách đồ vật trở về nhà, tránh đi Tần Thi mới vừa đi xuống.

Sau khi đặt hết đồ vật xuống, Lục Trạch Thiên sau khi ném xuống một câu: “Các con đều ngoan ngoãn nghe lời, chớ chọc mẹ con tức giận, giúp mẹ con làm việc” thì nhanh chóng rời đi.

“Vâng!” Bọn nhỏ lên tiếng với bóng dáng anh, giữ cửa để một đống lớn đồ vật, từng chút từng chút đặt ở trên bàn.

Tần Thi bảo bọn nó cẩn thận, sau đó mình đi vào trong phòng lấy đồ, thì thẳng đến nhà vệ sinh.

Tần Thi thay quần giặt sạch, thầm nghĩ Lục Trạch Thiên phản ứng rất nhanh, cái này đều có thể hiểu cô là làm sao vậy, yêu yêu.

Buổi tối làm ớt cay xào thịt anh thích, cảm tạ anh một chút đi.

Tác giả có lời muốn nói: Chân thật thích: Rất ấm áp rất săn sóc. ( độ hảo cảm +10, tâm động +5 )

Giả dối thích: Phản ứng thật nhanh. ( độ hảo cảm +2, đồ ăn +1. )

Tần Thi: Tâm động là không có khả năng tâm động, chỉ có thể miễn cưỡng thêm hai điểm độ hảo cảm, làm đồ ăn cảm ơn một chút anh săn sóc.

Hôm nay cũng là một ngày không có cảm tình đây!

Hiện đại nam nhân ấm áp nhiều như vậy, Tần Thi sớm đã miễn dịch, tập mãi thành thói quen.

-

Thanks bạn Dâu Tây 🍓 đã tiếp dinh dưỡng cho mình.