Chương 30

Tần Thi đi vào hậu trường, thì thấy một đám thiếu niên ăn mặc sơ mi trắng vây quanh Trương Diễm Lệ, một đám biểu tình khẩn trương, lo sợ bất an.

“Phía dưới rất nhiều người! Còn có lãnh đạo!”

“Ôi trời ơi, tớ rất khẩn trương luôn, tớ lại muốn đi nhà vệ sinh.”

“Mau mau mau, chúng ta luyện tập một lần nữa, tớ sợ quá quên từ hoặc là hát chệch điệu ai ô ô.”

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười kể ra mình khẩn trương của mình, khiến trong lòng Trương Diễm Lệ cũng có chút chột dạ, nhưng cô ấy không dám biểu hiện ra ngoài, sợ ảnh hưởng tụi nó. Vì thế cô bèn an ủi mọi người: “Không sao không sao, các em đều luyện thành thục rồi, cứ hát giống như ngày thường là được.”

“Cô Tần tới rồi!” Có đứa nhỏ mắt sắc thấy Tần Thi, lập tức kêu lên.

“Cô đã tới.” Trương Diễm Lệ nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay để Tần Thi nhanh qua đây.

Cô ấy cũng làm giáo viên chưa được mấy năm, lần này lại lần đầu tiên chủ nhiệm, gặp chuyện vẫn có chút không vững, có chút áp không được trận.

Tần Thi cười cười với cô ấy, nói với bọn nhỏ đang hồi hộp: “Không có việc gì, cô chờ ở phía dưới sân khấu nhìn các em, đến lúc đó các em nhìn khẩu hình của cô, cùng hát theo cô, không phải sợ.”

“Quên từ cũng không có sao, mở miệng là được, dù sao nhiều người như vậy, một đứa quên từ cũng không nghe ra được.” Tần Thi cố ý nói giỡn: “Chẳng qua đừng quên hết đấy, bằng không chúng ta đại hợp xướng biến thành biểu diễn kịch câm.”

“Cô ở dưới sân khấu thật ra không có việc gì, chỉ sợ các em xấu hổ không xuống được sân khấu.”

“Ha ha ha ~” các bạn học cười vang lên, khẩn trương trong lòng bị đuổi tản ra một ít.

“Sẽ không, chúng em đều hát thuộc rồi!”

“Ba em cũng tới, bọn họ nói sẽ vẫn luôn nhìn em ~”

“Ba em cũng vậy! Nói em nếu biểu hiện tốt, thì khen thưởng em một bữa thịt kho tàu!”

“Oa ~”

Bọn nhỏ đầy mặt tươi cười trò chuyện, bọn họ đối với cha mẹ có thể đến xem mình biểu diễn, cảm giác rất chi là vui vẻ vui sướиɠ.

Tiết mục thứ ba bắt đầu, Tần Thi và Trương Diễm Lệ dẫn bọn nhỏ chờ bên cạnh sân khấu, chờ bọn họ biểu diễn xong, lúc người chủ trì giới thiệu chương trình, nhanh chóng chỉ huy người di chuyển bọn nhỏ đến đứng trên sân khấu.

Trương Diễm Lệ chỉ huy bọn nhỏ từng đội đi lên sân khấu, Tần Thi khom người đi vào vị trí phía dưới sân khấu ngồi xổm xuống, chờ âm nhạc vang lên, cô mới thẳng người lên.

Các bạn học trên sân khấu sau khi thấy Tần Thi ngẩng đầu, trên mặt treo nụ cười cổ vũ, trong lòng không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra.

Giai điệu mở đầu vang lên, các bạn học theo thủ thế của Tần Thi, đồng loạt mở miệng hát.

Các thiếu niên dùng giọng hát sạch sẽ thanh thúy hát ra bài ca ngợi tổ quốc, mọi người dưới sân khấu nghe, trong mắt lập tức sáng lên.

Lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đằng trước kia, nhìn bọn nhỏ trên sân khấu, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.

“Hay, hát hay, bọn nhỏ cũng tốt.”

“Ai, tôi vừa rồi nghe người dẫn chương trình nói, đây là bọn nhỏ ban 2 sơ nhất (lớp 7), lão Trương con trai nhỏ của ông có phải cũng ở trong đó không?” Lý sư trưởng quay đầu hỏi người bên cạnh.

Trương tham mưu cười ha ha, nhìn cậu con trai nhỏ đứng hàng sau cùng, trong mắt tất cả đều là hài lòng, “Đúng vậy, người đứng hàng cuối cùng thứ ba từ trái qua là nó."

Có người có chút kỳ quái: “Sao lại đứng sau như vậy?” Chẳng lẽ không biết đứa nhỏ này là nhà Trương tham mưu sao?

Trương tham mưu liếc mắt nhìn người nọ một cái, nói: “Sắp xếp vị trí theo vóc dáng, nhà tôi rõ ràng cao hơn.”

Người nọ tự giác lỡ lời, cười một chút sau đó không mở miệng nói lung tung.

Trương tham mưu nghiêm túc nhìn bọn nhỏ ca hát trên khán đài, thầm nghĩ cái này làm đặc biệt thì rất tốt, ông thích.

Tầm mắt Trương tham mưu quét đến bóng lưng Tần Thi, dừng lại hai giây sau, mới di chuyển tầm mắt.

Một khúc hát qua đi, tập thể bọn nhỏ chúc tổ quốc sinh nhật vui vẻ, sau đó cúi đầu chào khán giả.

Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm, dùng nhiệt liệt vỗ tay biểu đạt yêu thích tự đáy lòng.

Các bạn học nghe tiếng vỗ tay, vui sướиɠ vạn phần, mạnh mẽ kiềm chế lại kích động ở trong lòng, dựa theo tập luyện tốt lúc trước theo thứ tự xuống sân khấu. Thẳng đến khi về hậu trường, lòng bọn nhỏ mới hoàn toàn an tâm xuống, tập thể bắt đầu hoan hô.

“Ha ha ha! Tớ không hát sai! Chúng ta cũng chưa làm lỗi!”

“Tớ thấy mẹ tớ, bà ấy còn phất tay với tớ.”

“Ta cũng thế, tớ mới vừa lên sân khấu còn khẩn trương, nhưng thấy cô Tần, tớ liền thả lỏng lại.”

Trương Diễm Lệ cười không khép miệng được, ra sức khen phần biểu diễn của chúng nó, khiến các bạn học vốn là nhảy nhót càng hưng phấn vui vẻ hơn.

Tần Thi trở lại hậu trường, cũng là khen ngợi một vòng, một trận rất náo nhiệt. Dư lại bao nhiêu tiền thì giao cho Trương Diễm Lệ, Tần Thi cũng không tham gia, xoay người trở về bên Lục Trạch Thiên kia.

Ngồi xuống, An An hứng thú vội vàng nhích lại gần, “Mẹ ơi! Con vừa mới nhìn thấy mẹ đó!”

Tần Thi cười bế con bé lên ôm vào trong ngực, người một nhà vừa nói chuyện phiếm vừa xem biểu diễn, không khí ấm áp.

Người bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng đủ loại lấy làm kỳ.

Thật là có bản lĩnh, lúc này mới được bao lâu, đã đem con cái với chồng đều thu thập dễ bảo.

Chậc chậc chậc, lợi hại.

Người khác nghĩ như thế nào Tần Thi mặc kệ, cô đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã khó có được. Trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi rồi, bây giờ chuyện đều đã xong, xem như có thể thả lỏng lại.

Một lát sau, Tần Thi nghe được người chủ trì giới thiệu chương trình, sau phát hiện Mạc Linh biểu diễn dương cầm, lập tức ngồi ngay ngắn, chuẩn bị nghiêm túc quan sát.

Lục Trạch Thiên bên cạnh nhìn động tác của cô, lấy nước cho Bình Bình dừng lại.

Dương cầm được chuyển lên, Mạc Linh một bộ váy đỏ lên sân khấu, lập tức hấp dẫn sự chú ý toàn trường.

Lễ phục của Mạc Linh là cổ chéo hình chữ V nhỏ, phần thân trên tương đối rộng rãi, nhưng lại là thiết kế bóp ep, hoàn toàn hiện ra vòng eo tinh tế.

Váy eo cao, làn váy dài hai mét, không phải quần áo hở hang, nhưng vẫn gợi cảm, mười phần vị nữ nhân.

Mạc Linh chậm rãi ngồi xuống, váy che đậy ghế trải rộng ra phía sau, làn váy dưới ánh đèn chiếu xuống, tản ra một ít ánh sao.

Mọi người nhìn kỹ, phát hiện những ánh sao đó lại là hình dáng hoa hồng, lập tức cảm thấy ngạc nhiên, không biết làm lên như thế nào.

Sau khi Mạc Linh ngồi xuống, hơi hơi khom lưng hành lễ với phía dưới sân khấu, sau đó nâng cánh tay trắng nõn tinh tế lại thon dài lên, đôi tay đặt trên phím đàn.

“Đông ~”

Tiếng đàn dương cầm vang lên, khúc nhạc khí thế hào hùng khiến tầm mắt mọi người vẫn luôn ở trên người Mạc Linh sững sờ. Mọi người không chú ý bên ngoài Mạc Linh nữa, mà là không tự chủ được chăm chú nghe.

Trình độ dương cầm của Mạc Linh cao siêu, hơn nữa tình cảm giàu có nồng hậu, một khúc 《 quân hành Cương thiết hồng lưu》 trào dâng nhiệt huyết, khiến mọi người chấn động, khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào.

Thẳng đến khi tiếng dương cầm kết thúc, Mạc Linh đứng lên cúi chào cảm ơn, mọi người lúc này mới bừng tỉnh, vỗ tay.

Trong sân không ít binh lính sĩ quan, lướt nhìn bóng lưng màu đỏ kia một cái đôi mắt đều luyến tiếc chớp một chút, trong mắt lập loè tia sáng, vừa thấy chính là động xuân tâm.

Mạc Linh lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, lại có tài hoa, gia đình cũng tốt. Cho dù cô đã từng kết hôn một lần, người động tâm vẫn là động tâm rồi.

Các nam nhân bên cạnh Lục Trạch Thiên có chút ghen ghét nhìn về phía anh, sau khi nhìn đến Tần Thi bên cạnh anh, càng là nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ sao mệnh anh lại tốt như vậy?

Lục Trạch Thiên tự nhiên cảm giác được các loại ánh mắt bên người, anh không để ý đến, chỉ là quay đầu nhìn Tần Thi.

Tần Thi nhận thấy được ánh mắt của Lục Trạch Thiên, thì quay đầu nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Rất đẹp mắt rất dễ nghe, đúng không?”

“Dễ nghe.” Lục Trạch Thiên lên tiếng, ánh mắt ở trên mặt Tần Thi chậm chạp không có dịch chuyển đi.

Mạc Linh nói như thế nào cũng là vợ trước của mình, Tần Thi một chút cũng không thèm để ý, còn chân tình thật cảm khen cô ấy……

Lục Trạch Thiên thu hồi tầm mắt, rũ mí mắt xuống.

Tần Thi không thích mình, chỉ là lấy mình làm đối tượng hợp tác. Cái suy nghĩ này nảy ra ở trong lòng Lục Trạch Thiên, làm anh không hiểu sao có một chút mất mát.

Còn không kịp nghĩ nhiều, Bình Bình trong lòng ngực Trạch Thiên đã ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Ba ba, muốn đi vệ sinh.”

Lục Trạch Thiên hoàn hồn, nói một tiếng với Tần Thi, bế Bình Bình lên rời chỗ.

Bởi vì dương cầm không dễ di chuyển, tiết mục của Mạc Linh kết thúc chính là đối thủ một mất một còn của cô Thái Tú Cầm. Thái Tú Cầm một bộ lễ phục màu, ưu nhã mê người, đàn khúc cũng rất dễ nghe, nhưng chính là không mang cảm giác như Mạc Linh, quá mức bình đạm.

Châu ngọc ở trước, mọi người đều còn đang dư vị màn biểu diễn của Mạc Linh, cho nên Thái Tú Cầm biểu diễn phản ứng thường thường.

Bài của cô ta dễ nghe thì dễ nghe, nhưng mọi người càng thích trào dâng nhiệt liệt. Nếu hai người đổi trình tự biểu diễn, cô ta cũng không đến mức thảm như vậy, chỉ có điều đáng tiếc mà.

Thái Tú Cầm sau khi xuống sân khấu thiếu chút nữa không tức chết, Mạc Linh làm công tác bảo mật quá tốt, cô ta căn bản không biết đối phương lại cũng làm lễ phục, còn lâm thời thay đổi bài hát. Mạc Linh biểu diễn kinh diễm, mình lại thành làm nền, cái này khiến cho Thái Tú Cầm khó có thể tiếp nhận.

Chờ lúc cô ta đổi xong quần áo đi ra, thấy Mạc Linh được một sĩ quan mười phần anh tuấn đến gần, nét mặc càng tức banh không được.

Mạc Linh cũng thấy Thái Tú Cầm, nhưng cô ấy mặc kệ cô ta, cô ấy cũng không có tâm tư dây dưa với người trước mặt này, tùy tiện ứng phó vài câu rồi, liền chạy đi tìm Tần Thi.

Khi Thái Tú Cầm nhìn vị sĩ quan kia nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Linh, trong mắt tình cảm ái mộ rõ ràng, trong lòng ghen ghét, hâm mộ lại ngầm hung ác.

Cô ta điều chỉnh vẻ mặt một chút, muốn tiến lên đáp lời với người nọ, sau đối phương thấy cô ta, lễ phép gật đầu, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

Thái Tú Cầm không kìm được, hung hăng ném túi quần áo trong tay xuống đất.

Người đoàn văn công không cẩn thận thấy một màn này, khinh thường bĩu môi, sau khi về hậu trường chia sẻ bát quái với hội chị em.

Bảo cô kiêu ngạo này! Lúc này mới hoàn toàn so không bằng với Mạc Linh đi? Còn không phải là biết dương cầm sao? Người trong đoàn không biết, nhưng mình rất có bản lĩnh am hiểu, thì cô ta đắc ý chướng mắt người khác.

Hiện tại có người thay các cô ra khẩu khí, thật sảng khoái.

Mạc Linh tới tìm Tần Thi, người chung quanh đều mở to hai mắt nhìn, muốn nhìn trò hay, tầm mắt bọn họ liên tục qua lại giữa ba người, tâm hồn bát quái nháy mắt thức tỉnh.

Lục Trạch Thiên tâm tình rất phức tạp, đặc biệt sau khi nhìn Tần Thi giao hết con cho anh, mình thì vừa nói vừa cười với Mạc Linh rời đi, tâm tình anh càng phức tạp.

Tần Thi nếu là quan hệ không tốt với Mạc Linh, Lục Trạch Thiên phỏng chừng muốn đau đầu, nhưng hiện tại các cô quan hệ tốt như vậy, tại sao trong lòng anh vẫn không dễ chịu chứ……

An An sáp lại gần tỏ vẻ mình muốn đi vệ sinh.

Lục Trạch Thiên không kịp cảm khái, đưa Bình Bình cho Cố Thanh Hải, mình thì dẫn An An đi ra ngoài.

Lục Trạch Thiên cúi đầu nhìn An An, “Muốn đi vệ sinh, tại sao con vừa nãy không nói với mẹ con?”

Anh là nam nhân, không thể mang An An đi vào nhà vệ sinh nữ, không tiện cho lắm.

An An ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên trả lời nói: “Mẹ muốn đi chơi với dì Mạc, con không chậm trễ mẹ, con có thể tự đi nhà vệ sinh.”

Lục Trạch Thiên: “……”

Tự con có thể, vậy con không tự mình ra đi, còn tìm người cha này?

An An mẫn cảm phát hiện ánh mắt Lục Trạch Thiên không đúng, tuy rằng con bé không biết rốt cuộc có ý tứ gì, nhưng vẫn mở miệng an ủi nói: “Không sao mà, mẹ đi rồi còn có chúng con bên ba, một hồi nữa con đi vệ sinh xong chúng ta tiếp tục trở về xem ha ~”

Lục Trạch Thiên có chút dở khóc dở cười, không nói thêm nữa, “Được, tự con đi vệ sinh cẩn thận, đừng dẫm vào khoảng trống.”

An An vẫy vẫy tay với anh, chạy chậm vào trong nhà vệ sinh, “Vâng ạ ~”

Nửa ngày sau, một tiếng thở dài không rõ ý vị vang lên.