Chương 5

----

Thẩm Ngọc Kinh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng hiện lên sự giễu cợt.

"Hãy nghe bản thân mình xem. Cô có tin những lời này không?"

Điền Hương Quả không chút do dự gật đầu: “Tôi tin.”

"Tôi hy vọng anh cũng có thể tin tưởng tôi. Nếu anh không tin, hãy cho tôi thời gian nửa năm để quan sát. Nếu tôi không thể làm anh hài lòng, chúng ta sẽ ly hôn. Tôi có thể ký cam đoan."

Khi Đường Đường nghe được ba mẹ nói chuyện ly hôn, cô bé đặt bát sữa đào xuống, ôm lấy cánh tay Thẩm Ngọc Kinh.

"Ba đừng ly hôn. Đường Đường không còn thấy đau nữa. Đường Đường không muốn trở thành một đứa trẻ không mẹ."

Đóa Đóa một tay cầm bát sữa đào, tay còn lại ôm lấy cánh tay của Thẩm Ngọc Kinh: “Ba đừng giận, Đóa Đóa sẽ giúp ba đánh mẹ, chúng ta sẽ không ly hôn.”

Vừa nói, cô bé vừa đánh Điền Hương Quả hai cái một cách tượng trưng.

Hai cô con gái một bên trái một bên phải ôm anh, ánh mắt Thẩm Ngọc Kinh dịu đi một cách chậm rãi mà mắt thường có thể thấy được.

Một lúc sau, anh để Đường Đường và Đóa Đóa tự chơi, lấy giấy bút trong tủ ra và viết giấy cam đoan.

"Ấn dấu vân tay."

Thẩm Ngọc Kinh vì con gái mà giữ cô ở lại nửa năm, khi các con lớn lên chúng sẽ không trách anh tàn nhẫn.

Điền Hương Quả cẩn thận đọc nội dung, trong đó bảo cô cam đoan không được bạo hành con gái mình, ngoài ra không còn gì khác nên cô quyết đoán ấn dấu vân tay của mình.



Thẩm Ngọc Kinh cất giấy cam đoan, cởϊ áσ khoác, mặc một chiếc áo len dày màu đen và một chiếc quần quân đội, ống quần phía trên đôi ủng da bị rách một mảng lớn, máu thấm qua một phần lớn ống quần. Thời tiết lạnh, máu và ống quần đông cứng lại, nhìn mà đau lòng.

Điền Hương Quả đi ra ngoài đun một nồi nước nóng, pha với một chậu nước ấm rồi mang vào nhà.

Người đàn ông đang nằm trên giường, ngủ rất sâu.

Điền Hương Quả nghe các thành viên trong đội nói rằng trận động đất rất nghiêm trọng và đội cứu hộ đã rời đi hai ngày trước. Cô nhẩm tính từng ngày, đoán được anh vừa trở về ngay sau khi giải cứu.

Cô đứng bên cạnh bàn Khang, đưa tay nắm lấy ống quần của Thẩm Ngọc Kinh, muốn xem vết thương.

Thẩm Ngọc Kinh ngồi dậy, ánh mắt sắc bén: “Cô muốn làm gì?”

Nhìn dáng vẻ đề phòng của anh, có vẻ như thứ mà Điền Hương Quả mang đến không phải là một chậu nước nóng mà là thuốc độc mà Võ Đại Lang đã uống.

"Để tôi giúp anh băng bó vết thương, nếu để đông cứng sẽ bị mưng mủ."

Thẩm Ngọc Kinh đã mệt mỏi ba ngày ba đêm trong quá trình giải cứu, trên đường trở về anh đã tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, vừa trở lại doanh trại thì lại nhận được tin Đường Đường hôn mê.

Anh đi xe về nhưng xe không đến được chỗ đội cứu hộ. Anh phải đi bộ trên đường núi hơn chục cây số. Trên đường đi, hai chân anh tê cứng, ngã xuống đá, bầm tím.

"Để tôi tự làm."

Nửa ngủ nửa tỉnh, giọng nói của anh đặc biệt trầm và đẹp.

Điền Hương Quả cũng không ép anh rửa vết thương, muốn thay đổi cũng không phải trong một sớm một chiều.