Chương 42

----

Vợ chồng bọn họ sinh được hai cô con gái, cảm thấy con gái cũng không thua kém gì con trai, chỉ cần có bản lĩnh thì không cần sợ không có cơm ăn, Hương Quả thật sự thích nấu ăn, người làm cha làm mẹ như họ sẽ ủng hộ cô bằng mọi giá!

"Muốn!"

Cơ hội tốt như vậy Điền Hương Quả cầu còn không được, hiện tại thứ cô thiếu nhất chính là tiền!

Làm phục vụ cũng tốt, nếu lần này thành công sẽ có thể tạo dựng được danh tiếng, sau này nhà ai có việc người ta sẽ nhớ đến cô, từ đó hình thành một công việc ổn định.

Kiếm được tiền là có thể trả hết nợ nần, còn có thể mua vải mới may quần áo, đổ đầy vại dầu.

Chờ Thẩm Ngọc Kinh trở về sẽ cho anh một bất ngờ lớn!

Hạ Mai có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt của cô, bà cười, vỗ vỗ đùi cô.

"Con dâu thứ hai của Phùng gia là bạn thời tiểu học của mẹ, ngày mai mẹ sẽ dẫn con đến đó thử tài nấu nướng, hai đứa nhỏ cứ giao cho bà nội chăm sóc."

Điền Hương Quả phấn khích xoa tay: "Được!

Cùng lúc đó, trên đập của tổ sản xuất nước sạch, Thẩm Ngọc Kinh đã gặp được Tống Hợp.

Từ chỗ này, anh có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ của mình được hoàng hôn bao phủ, nền tuyết cũng phản chiếu ánh đỏ, tạo nên một cảm giác yên bình và ấm áp.



Trước kia ra ngoài lúc nào anh cũng cảm thấy nhớ nhà, nhớ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng lần này anh đã có thể yên tâm mà làm nhiệm vụ, chắc là có thể trúng đạn ít hơn bình thường mấy viên.

Tống Hợp gọi anh mấy lần, đoàn trưởng cứ như bị mất hồn vậy.

"Đoàn trưởng, chúng ta nên đi rồi, anh thấy nhớ chị dâu rồi phải không?"

Tống Hợp đã đến đó khá nhiều lần, trước kia chị dâu luôn nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, không ngờ hôm nay lại thay đổi nhiều như vậy, còn cho anh ta mượn tiền và quần áo.

Thẩm Ngọc Kinh thu hồi ánh nhìn, bước đi trên con đường đầy tuyết.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Đường Đường và Đóa Đóa đang ngủ được đưa đến nhà ông Điền.

Điền Hương Quả và Hạ Mai ngồi xe lừa đi đến công xã, Hạ Mai chuẩn bị chăn đắp lên đùi, trên đường đi chỉ có mặt bị lạnh còn những chỗ khác không sao.

Đi xe lừa hết một tiếng đồng hồ mới đến nhà ông Phùng, trên người Hạ Mai và cô dính khá nhiều tuyết, sau khi xuống xe, Hạ Mai lấy tay phủi bớt tuyết trên đầu Điền Hương Quả xuống, động tác rất dịu dàng.

Trong lòng Điền Hương Quả cảm thấy rất ấm áp.

Ngụy Xuân Hoa chạy ra, mỉm cười dẫn đường cho hai người: "Thu xếp xong chưa, mau đi thôi."

Đây là lần đầu tiên Điền Hương Quả tới công xã, còn chưa kịp ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh đã bị dẫn đi.