Chương 27

----

Ba thanh niên xách thùng phân, gặp ai cũng nói đòi lại công bằng cho em gái và em rể.

Có nhiều người tốt bụng đi theo phía sau.

Đến nhà Hồ gia, ba cháu trai Điền gia đổ ba thùng phân lên cửa gỗ Hồ gia.

Phân đen lọt vào các khe hở giữa các thanh gỗ, mùi hôi thối bốc lên, mọi người đều bịt mũi lui ra phía sau mười mấy bước.

Điền Việt Tiến đổ phân xong, đứng ở cổng hét to: "Hồ Phượng Trân nghe đây, cô tránh xa em rể tôi ra!"

Điền Việt Hỉ: "Cô làm phiền Thẩm Ngọc Kinh một lần, tôi sẽ đánh em trai cô một trận!"

Điền Việt Quý: "Nếu cô vẫn dám thèm muốn vị trí của em gái tôi, lần sau tôi sẽ nhét ba thùng phân vào miệng cô!"

Bọn họ nói những câu tàn nhẫn rồi rời đi, để lại một nhóm quần chúng ăn dưa.

"Người Điền gia thật độc ác!"

"Hồ Phượng Trân đáng đời, cướp đàn ông là cái thứ gì, đúng là một người đàn bà hư hỏng. Đội trưởng Hồ đúng là mệnh khổ, sinh con trai là một thằng ngốc, sinh con gái là một người đàn bà hư hỏng."

"Hy vọng nước phân này có thể làm cho bọn họ tỉnh táo lại."

Mùa đông lạnh, nước phân lại thối, mọi người không thể đứng ở bên ngoài nữa, đều vào trong nhà bàn tán.

Sau khi mọi người giải tán gần hết, Trần Tú Hoa và Hồ Phượng Trân mới dám đi ra, Hồ Cửu Cân bị dọa sợ không dám xuống giường đất, nên không đi ra.



Trần Tú Hoa nhìn thấy nước phân bị đông cứng, tức giận ngồi dưới đất chửi bới.

"Thật là tàn nhẫn!"

"Quá tàn nhẫn!"

"Nhất định là ý tưởng của bà già vô liêm sỉ Phùng Thúy Hoa, bà ta biết đây là cánh cửa gỗ lão Hồ làm cho tôi nên mới bảo các cháu trai đổ phân lên cửa.

Đúng là tức chết tôi, cửa của tôi!"

Trần Tú Hoa đến thở cũng đau.

Hồ Phượng Trân cũng bị dọa cho sững sờ, cô ta sợ. Điền gia có nhiều người, bọn họ đều làm chỗ dựa cho Điền Hương Quả, nếu làm ầm lên, liệu anh em Điền gia có đánh chết cô ta không?

Điều này thật sự có khả năng.

Điền Tú Nga vừa kết hôn với Trần Hữu Khánh, mẹ của Trần Hữu Khánh làm Điền Tú Nga tức giận, anh em Điền gia nhiều lần tới cửa tìm bà ta tính sổ.

Bọn họ đối xử với thông gia đã tàn nhẫn đến vậy, nhà bà ta có quan hệ bình thường với Điền gia, nếu chọc giận bọn họ, không chắc Điền gia sẽ làm ra chuyện gì.

Hồ Phượng Trân túm lấy Trần Tú Hoa, sợ tới mức môi trắng bệch: "Chúng ta bỏ đi, Điền gia không dễ chọc."

"Bỏ cái gì mà bỏ? Cửa của mẹ không còn nữa, con phải lên tiếng thay cho mẹ, cướp Thẩm Ngọc Kinh về cho mẹ!"

"Thẩm Ngọc Kinh là một người có năng lực, một trăm Điền gia cũng không làm được cậu ta. Nếu lấy cậu ta, con hoành hành ở đội sản xuất cũng không có ai dám quản con."