Chương 1

----

“Điền Hương Quả, đợi tôi từ bệnh viện về sẽ lập tức ly hôn với cô.”

Giọng của người đàn ông vừa lạnh lẽo vừa cứng như sắt giống như con dao sắc bén chẻ đôi đầu của Điền Hương Quả, cô trừng to mắt thở hổn hển còn tay thì liên tục vuốt ngực.

“Dọa chết người rồi, tôi còn chưa kết hôn nữa thì ly hôn cái gì chứ!”

Đang nói thì cô đứng dậy, thân hình nhanh nhẹn lúc trước bỗng trở nên nặng nề bất thường giống như mặc năm sáu chiếc áo khoác bông vậy. Điền Hương Quả cúi đầu nhìn chiếc áo khoác bông rực rỡ đầy màu sắc, nó dính đầy hạt gạo và tro của đáy nồi và hình như còn dính cả nước mũi đã khô.

Nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là chiếc áo khoác bông bị nhiều lớp mỡ làm cho căng ra còn hai cái đùi thì căng ra như hai cái bánh xèo lớn.

Mặc năm sáu lớp áo khoác bông cái gì chứ, là có hơn năm sáu lớp mỡ thừa nha!

Không đợi cho cô kịp nghi ngờ thì đã có một đoạn ký ức không thuộc về cô xuất hiện trong đầu.



Bây giờ là năm 1975, vốn dĩ Điền Hương Quả là thành viên của đội sản xuất Thanh Thuỷ. Ba năm trước có một người đồng hương cùng đội tên là Thẩm Ngọc Kinh đã bị đánh thuốc mê mà gạo nấu thành cơm với cô, đó là một người đàn ông không yêu cô, thậm chí anh còn ghét cô nhưng vẫn chấp nhận cưới cô vì trách nhiệm.

Thẩm Ngọc Kinh cao khoảng một mét chín và đẹp trai cao ráo, anh mới hai mươi lăm tuổi đã trở thành đội trưởng. Anh là người đàn ông trong mơ của những cô gái cách mười dặm tám làng gần đó.

Mọi người đều cho rằng Điền Hương Quả được kết hôn với Thẩm Ngọc Kinh là chiếm được món hời lớn. Nhưng Điền Hương Quả không cảm thấy như vậy, cô ghét bỏ Thẩm Ngọc Kinh vì anh không có tiền, không có nhà, không thích nói chuyện, anh không hề ân cần và hành động như một con quái vật.

Nhưng quan trọng nhất là trong lần vận động đầu tiên trước hôn nhân thì cô thành công trúng thầu, sau đó thì cô sinh được hai đứa con gái.

Cô luôn là người lười biếng tham lam và cũng chưa bao giờ đối xử tử tế với hai con gái. Cô coi hai đứa con gái này như kẻ đòi nợ nên không cho con bú mà cũng không thay tã, trong khi đó cô còn dùng toàn bộ số tiền trong nhà để mua đồ ăn ngon cho mình.

Vốn dĩ Thẩm Ngọc Kinh còn có cơ hội thăng chức nhưng bởi vì thường xuyên ở nhà trông con và không đi lính. Tiếng tâm của Điền Hương Quả lại không tốt cho nên mấy lần anh đều không được thăng chức.

Tháng trước ở gần đó xảy ra một trận động đất mạnh bảy độ richter nên Thẩm Ngọc Kinh đi cứu hộ để Điền Hương Quả ở nhà với hai con. Cô đã nhét hết thức ăn vào bụng mình để cho đứa con gái lớn tên Đường Đường đói đến mức thiếu máu phải mê man bất tỉnh ở bên ngoài.