"Thì sao?" Nguyễn Quốc Hoa ưỡn ngực, vẻ kiêu ngạo của một người trí thức.
"Không sao, chỉ muốn hỏi anh, học phí bao nhiêu, tiền ăn bao nhiêu, tiền đi lại bao nhiêu, tiền tiêu vặt bao nhiêu, một tháng tiêu bao nhiêu tiền?"
Không đợi Nguyễn Quốc Hoa mở miệng, Nguyễn Tú Tú đã vội vàng trả lời: "Em biết, nghe Điềm Điềm nói anh họ Quốc Hoa một học kỳ phải đóng học phí mười đồng, tiền ăn là loại tốt nhất hạng nhất, một ngày tính ra tiền ăn khoảng một đồng, trừ tám ngày nghỉ, một tháng khoảng hai mươi ba đồng, tiền tiêu vặt tiền đi lại một tháng năm đồng."
Nguyễn Quốc Hoa ngẩng cao cằm, thẳng lưng hơn nữa, với điều kiện gia đình thì nuôi một học sinh cấp ba như hắn là quá đủ, ở trường hắn là một trong những người có điều kiện tốt nhất, so với những người thành phố thì cũng được coi là nổi trội, đương nhiên có đủ tự tin để kiêu ngạo.
Không ngờ Nguyễn Thanh Thu chỉ một câu đã phá vỡ sự kiêu ngạo của hắn, đánh tan sự tự phụ của hắn.
"Vậy nên, số tiền này là do chính anh kiếm được sao?"
"Tứ Nha, anh họ con vẫn còn là học sinh, làm sao có thể tự kiếm tiền được?" Khương Mỹ Lệ mơ hồ hiểu được Nguyễn Thanh Thu muốn nói gì, vội vàng chen ngang, lại bổ sung: "Đợi Quốc Hoa tốt nghiệp vào nhà máy thì không phải sẽ kiếm được tiền sao?"
"Đúng là không phải do tôi kiếm được, nhưng mẹ tôi không nói sai, tốt nghiệp rồi tôi có thể vào nhà máy làm việc kiếm tiền, vội gì chứ?"
"Mặc kệ anh tốt nghiệp vào cái nhà máy chó má nào, kiếm được bao nhiêu tiền, tóm lại là bây giờ anh không những không kiếm được tiền mà còn tiêu rất nhiều tiền, tiêu tiền của ba mẹ, tôi kém anh ba tuổi, từ khi ba tuổi đã giúp việc nhà, mười tuổi đã đi làm kiếm công điểm."
Nói đến đây, Nguyễn Thanh Thu nhìn hắn mỉm cười, "Cho nên, tôi vừa không ăn bám, vừa không tiêu tiền nhà, tôi, có, gì, sai, nào?"
Quả là có lý, mọi người đều không nói nên lời...
Nguyễn Phương Phương ngây ngốc nhìn cô, kích động nắm chặt góc áo, ánh mắt sùng bái gần như không kìm nén được, quá ngầu, quá đỉnh!
"Nói chuyện với Quốc Hoa thế à? Nó là anh mày! Mày mà học giỏi như nó thì tao cũng cho mày đi học, nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của mày kìa, con gái thì nên ở nhà ngoan ngoãn làm việc, đó là phúc của mày, phải biết đủ!"