Hạ Tiểu Thụ coi muội muội như con mắt của mình, mụ mụ trước khi chết đã giao phó hắn đời này phải chăm sóc bảo vệ thật tốt cho muội muội của mình.
Cho nên tại trong sách có nói hắn vô cùng hận Lâm Thư Nhan, sau khi hắn lớn lên, nàng là bị Hạ Tiểu Thụ tự tay gϊếŧ chết!
Nghĩ tới đây Lâm Thư Nhan không khỏi rùng mình, nguyên chủ trong kí ức Hạ Tiểu Thụ xác thực âm trầm khiến người sợ hãi.
Nhưng bây giờ kết hôn mới chỉ hơn một tháng, đánh bọn trẻ tổng cộng mới hai lần, vẫn còn có thể cứu!
Hơn nữa… Lại tiếp mấy tháng Hạ Chương sẽ trở về trước thời hạn, sẽ đề cập với mình việc ly hôn.
Theo trong sách nữ chủ chính là vị hôn thê Diêu Linh trước đó của Hạ Chương.
Sau khi từ hôn nàng gả cho một người nam nhân khác, cùng người kia chung sống tạo nên một giai thoại phu thê!
Nói đến nàng cùng Hạ Chương đều chỉ là pháo hôi trong sách.
Sau khi hai người ly hôn, Hạ gia bị ngăn cách điều tra hai năm cũng kết thúc, phụ thân cũng từ hải đảo trở về.
Lòng Hạ Chương nhớ mãi không quên nữ chủ nên lần nữa trở lại bên người nữ chủ, cam tâm tình nguyện làm người đàn ông ôn nhu đứng sau lưng, dùng tài lực vô tận cùng nhân mạch trợ giúp nữ chủ khai thác sự nghiệp, giúp nàng trở thành nữ xí nghiệp gia ưu tú.
…
Lâm Thư Nhan có chút không biết nói gì.
Quả nhiên phía sau mỗi cái nữ chủ thuận buồm xuôi gió đều có người yên lặng trả giá, không cầu hồi báo không có đầu óc nam nhị.
A, và còn N cái kết cục vô cùng bi kịch cho pháo hôi nữ phụ, tỷ như chính mình đây!
Mà giờ chuyện nàng cần phải làm là trước khi Hạ Chương trở về, nhân thời gian hai tháng này dù bằng cách nào nàng cũng phải chiếu cố tốt hai đứa nhỏ này.
Nếu không muốn làm nữ phụ pháo hôi vậy cũng chỉ có thể tự mình cải mệnh!
Đến khi Hạ Chương trở về, nhắc tới chuyện ly hôn nàng liền rời đi nơi này, tìm một địa phương thích hợp, bằng vào những kiến thức hiện đại kia nàng nhất định có thể sống sót!
Ở niên đại này, nếu muốn đi tới nơi nào đó đều cần phải có thư giới thiệu.
Hạ Chương thần thông quảng đại, xem xét việc mình chiếu cố tốt bọn nhỏ, mình đề cập với hắn một yêu cầu nhỏ cũng không tính quá phận a!
Về phần cái gì nữ chủ cùng nam nhị tình tình yêu yêu lại là chuyện không liên quan đến nàng!
Nàng không muốn quản cũng không cần biết!
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thư Nhan có chút trầm xuống, quần áo trên người ướt sạch, lại còn bẩn, Lâm Thư Nhan là người ưa thích sạch sẽ liền nhịn không được.
Nàng đổ bỏ nước bẩn trong chậu rồi lấy một chậu nước sạch mới, dùng khăn lau qua người rồi đổi một bộ y phục mới.
Đổi xong cho mình rồi lại nhìn sang Phúc Bảo, một thân quần áo từ cổ tay áo đến cổ áo vải vóc đều bạc đến mức có thể phản quang, cả người đều chằng chịt miếng vá, nói nàng là ăn mày nhỏ đều có người tin.
Nghĩ đến vết thương trên người đứa nhỏ, vừa hay có thể nhìn xem rồi xử lí một chút.
Vừa cởϊ áσ ra một cái Lâm Thư Nhan càng tức hơn.
Trên bụng, trên đùi, trên cánh tay Phúc Bảo tất cả đều là từng khối từng khối máu ứ đọng, còn có cả dấu móng tay, thậm chí có cái ác động đến mức rách ra đã kết vảy.
Mà đứa nhỏ đã sớm quên đau, ngoan ngoãn ngồi trên chăn tùy ý cho nàng xử lí.
Lâm Thư Nhan mím môi thật chặt.
Cả nhà này thật biết hành người a!