Cô nhớ lại kiếp trước, đã xem nhiều video than phiền về đàn ông. Họ rửa chén nhưng chỉ làm đúng việc rửa chén, còn bếp núc bừa bộn thì chẳng bận tâm.
Không khí giữa hai người rất kỳ lạ, rõ ràng là vợ chồng nhưng lại không quen thuộc, có chút lúng túng và ngại ngùng.
Thấy anh đứng đó không làm gì, Lâm Thư Nhan nghĩ ngợi một lát rồi hỏi, “Anh có muốn đến nhà chú thím Lưu xem một chút không?”
"Muộn chút nữa sẽ đi." Anh đáp
Hạ Chương cao lớn, mà căn bếp lại nhỏ hẹp, ánh sáng từ cửa sổ bị cơ thể anh che mất một nửa. Lâm Thư Nhan cảm thấy áp lực, biểu cảm của anh đã bị ánh sáng che khuất, nhưng cô không thể bỏ qua đôi mắt sắc bén của anh.
Lâm Thư Nhan hơi nghiêng người tránh né.
Cô muốn giải thích một chút về chuyện hôm nay.
“Về chuyện hôm nay, tôi tôi...”
"Anh họ, anh ở đâu?"
Chưa kịp nói hết câu, bên ngoài vang lên giọng của Hạ Diễm Diễm.
Hạ Chương cau mày, lạnh lùng bước ra.
Khi nhìn thấy Hạ Chương, Hạ Diễm Diễm lập tức tỏ ra hưng phấn, trên mặt nở nụ cười đầy vẻ lấy lòng.
“Anh họ, mẹ em hầm canh gà, mời anh qua nhà ăn cơm trưa."
Canh gà sao?
Trong bếp, Lâm Thư Nhan nhướng mày. Ở nhà bà ta suốt hai tháng, ngay cả đứa trẻ cũng chưa từng được uống một ngụm canh gà.
Thật đáng kinh ngạc, lần này Lưu Tú Mai lại ra tay hào phóng. Có lẽ bà ta muốn Hạ Chương đến để tố cáo và than thở đủ điều.
Hạ Chương nhíu mày, định từ chối nhưng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Trưa tôi sẽ qua.”
Thấy anh đồng ý, Hạ Diễm Diễm vừa vui mừng vừa đắc ý, quả nhiên mẹ cô đoán không sai, anh họ nhất định sẽ chấp nhận.
“Vậy trưa nay anh nhớ ghé nhà nha.”
Hai đứa nhỏ đang núp sau cửa nhìn trộm, Hạ Diễm Diễm quay qua làm bộ thân thiết, cúi xuống nhìn Phúc Bảo, “Tiểu Thụ đừng quên mang theo Phúc Bảo qua.”
Phúc Bảo hít hít cái mũi nhỏ, rồi bất ngờ không giữ được bình tĩnh, bật khóc òa lên.
Hạ Tiểu Thụ lập tức chắn trước mặt em gái, cảnh giác hét lên “Đồ xấu xa, đi đi! Chúng tôi sẽ không thèm đi đâu!!!”
Cảnh tượng này khiến Hạ Diễm Diễm bối rối, nụ cười trên mặt dần trở nên gượng gạo. Khi bắt gặp ánh mắt dò xét của Hạ Chương, cô ta hoảng sợ và cuống quýt rời đi.
“Haha, bọn trẻ con mà, nói bậy thôi. Em về trước đây, anh họ nhớ trưa qua nhé.”
Hạ Diễm Diễm vừa nói vừa chạy trốn, suýt chút nữa vấp ngã ở cổng nhà..
Lâm Thư Nhan từ trong bếp bước ra, bế Phúc Bảo vào lòng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, Phúc Bảo của mợ đừng khóc nữa, có mợ ở đây rồi.”
Hạ Tiểu Thụ nhìn thấy cậu ruột vừa đồng ý sẽ qua nhà Hạ Diễm Diễm, liền tức giận "hừ" một tiếng rồi chạy ra khỏi nhà.
Hạ Chương định gọi cậu bé lại thì Lâm Thư Nhan đã ngăn anh, “Không sao đâu, Tiểu Thụ sẽ không chạy lung tung đâu, lát nữa nó sẽ về.”
Trẻ con ở nông thôn vốn quen chạy khắp nơi, lúc này để cậu bé ra ngoài giải tỏa một chút cũng tốt.
Phúc Bảo được dỗ dành một lát, thân mình nhỏ nhắn rúc vào vai cô, thút thít nhỏ tiếng, trông vô cùng đáng thương.
Hạ Chương không phải kẻ ngốc, rõ ràng là hai đứa nhỏ không thích gia đình Hạ Thành Quốc.
Anh im lặng một lát rồi nói, “Tôi ra ngoài một lát, trưa sẽ về ăn cơm.”
Lâm Thư Nhan nghĩ thầm: Nhà Lưu Tú Mai không phải có canh gà uống sao, sao còn về đây, gạo cũng chỉ còn một chút.
Tất nhiên, lời này cô chỉ thầm nói trong lòng, ngoài miệng vẫn đáp, “Được.”