“Cảm ơn các anh nhiều lắm,” Lâm Thư Nhan biết nếu không có mọi người giúp đỡ thì chưa biết đến khi nào việc mới xong.”
Gần chạng vạng tối, hai thanh niên dọn tủ cũng phải về ăn cơm, còn lại Trương Thanh Nham dặn dò đôi lời với hai đứa nhỏ.
“Sắp tới các cô sẽ sống ở đây luôn à? Nếu cần viết thư cho chồng cô, có thể đến ủy ban thôn, sẽ có người giúp viết.”
Trong ấn tượng của anh, Lâm Thư Nhan không phải người biết chữ.
Lâm Thư Nhan mỉm cười: “Vâng, để tôi lo cho bọn trẻ ổn định trước.”
Nụ cười của cô trông rất đẹp. Dù làn da không trắng, nhưng khuôn mặt dịu dàng, ngũ quan thanh tú. Trương Thanh Nham, người chưa kết hôn, bất giác ngại ngùng, mặt đỏ bừng, gãi đầu rồi rời đi.
“Được rồi, nếu cần gì cứ đến thôn ủy tìm tôi nhé.”
“Cảm ơn, anh đi thong thả.”
Tiễn mọi người về, căn nhà cuối cùng cũng yên tĩnh. Lâm Thư Nhan tiếp tục lau bàn và tủ quần áo.
Sau khi dọn dẹp xong, cô nằm xuống giường đất, không muốn động đậy. Dưới giường là chiếc đệm cũ, nhưng chăn lại là loại mới, sạch sẽ và không có mùi hôi.
Cô duỗi người, dù mệt nhưng tâm trạng lại rất thoải mái vì không có những người phiền phức xung quanh.
"Di ngao, ô ô..."
Phúc Bảo lại gần, chui vào lòng Lâm Thư Nhan.
Cô vỗ vỗ đầu nhỏ, ôm cô bé vào lòng. "Phúc Bảo nhỏ, từ nay con sẽ ở cùng mợ, có vui không?"
“A di, nha nha.”
Phúc Bảo líu lo, cười toe toét. Trẻ con rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được ai đối xử tốt với mình.
Hạ Tiểu Thụ ngồi ở sân, căng tai nghe động tĩnh trong nhà, lặng lẽ dùng cuốc nhỏ đào đất.
Em gái trước kia chỉ thích chơi với cậu, sao giờ lại thích người phụ nữ này?
Vuốt ve Phúc Bảo thêm vài cái, Lâm Thư Nhan cuối cùng cũng bò dậy khỏi giường. Cô còn không thể nghỉ ngơi, hai đứa trẻ vẫn đang chờ cô chăm sóc.
Nhớ lại kiếp trước, cô vốn là người theo chủ nghĩa độc thân, không kết hôn, không con cái, giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.
"Thôi nào, để mợ đi nấu gì cho các con ăn."
Nhắc đến ăn uống, Lâm Thư Nhan lại thấy đau đầu. Đồ đạc đã dọn sang đây, nhưng đồ ăn lại không có sẵn.
Sờ vào mười đồng còn lại trong túi, cô định mai ra Cung Tiêu Xã mua trước ít đồ.
Hiện tại, cô chưa có phiếu lương thực, đành chờ đến khi Hạ Chương gửi tiền và phiếu trợ cấp.
*
Ở một nơi khác, tại Quân khu 18 của Thủ đô.
Một chiếc xe jeep quân dụng rời khỏi cổng quân khu.
Hạ Chương và Lý Chính Ủy ngồi trong xe, cả hai đang nói chuyện
“Cậu đi một chuyến tới Tương Nam, giao đồ cho bên đó rồi về thẳng nhà. Tôi cho cậu nghỉ phép một tháng, sau khi suy nghĩ kỹ thì quay lại."
Hạ Chương với đôi mày trầm tĩnh, nghe xong chỉ khẽ gật đầu: “ Tôi biết rồi.”
“Còn tiền trợ cấp tháng này của cậu sẽ được chuyển sau hai ngày nữa, cậu định làm thế nào?”
"Cứ gửi về nhà như thường lệ."
Lý Chính ủy hiểu rõ tính cách của Hạ Chương, nên cũng không để tâm đến thái độ lạnh lùng của cậu.
Dù là người không thiếu tiền, các loại phiếu mua hàng cùng 80 đồng trợ cấp vẫn là số tiền lớn, rất quan trọng với đa số mọi người, đối với một Chính Ủy như ông cũng không ngoại lệ. Nhưng Hạ Chương lại chẳng mấy bận tâm, anh sẽ đều gửi hết về nhà.
“Về chuyện của cha cậu, không cần quá lo lắng. Phía trên chưa nhắc đến cậu, cho thấy chuyện này chưa đến mức nghiêm trọng, chỉ là cần chờ đợi thêm chút thời gian.”
“Vâng.”