Chương 60: Nguyên nhân tai họa
Thanh minh trồng liễu, đoan ngọ trồng ngải.
Mồng một tháng năm trừ phía trong thành Khai Phong ra, khắp các ngõ phố đều bắt đầu bán nến Bồ Diệp, hoa hướng dương cùng các đồ bằng ngải cúng Phật, nhà nhà đều dùng ngải bện thành hình hổ treo ở ngoài của lớn để trừ tà, trên bàn thờ thần còn có bánh chưng, chè trôi nước ngũ sắc cùng với trà rượu các loại, lễ Đoan Ngọ sẽ càng có nhiều đồ ngải để đeo như ngọc bội, bùa chú, chỉ màu, túi thơm.
Đêm trước ngày hội, Đinh Thiện Danh đã lâu không gặp đem theo một xâu bánh chưng đến Sơ Nguyệt Đình tìm Thượng Trụy, ở bên ngoài đình viện đi tới đi lui, thỉnh thoảng trông ngóng nhìn về phía xa xa bên trong cổng vòm, dáng vẻ không yên mà lại nóng vội.
Mấy tháng trước kết thúc thời gian làm thuê ngắn hạn hắn phải rời khỏi Bạch phủ, sau đó không biết vì sao, Thương Tuyết Nga lúc trước vốn thường ưa thích gọi hắn tới tới lui lui vậy mà cũng chưa từng cho người tìm hắn, về sau hắn thật sự nhịn không được, tìm lấy cái cớ đến thăm Dì cả của mình, trong lòng tất nhiên là muốn tìm cơ hội gặp Thượng Trụy một chút, nhưng không biết sao Thương Tuyết Nga lại giống như bộn bề nhiều việc, không đợi hắn ngồi ấm ghế đã lấy một đống trái cây đưa cho hắn, có chút khẩn trương cứ thế vội vã đẩy ra khỏi Bạch phủ.
Thái độ khác thường này của Dì cả không hiểu sao khiến lòng hắn cảm thấy bất an, cũng đã từng hỏi qua mẫu thân có muốn tìm bà mối vào phủ bàn với Thượng Trụy một chút chuyện tổ chức hôn sự hay không, thế nhưng nhận được lại là câu trả lời ấp úng của mẫu thân, chỉ nói thư đính ước của hắn đã bị Dì cả lấy đi rồi, bảo hắn đợi thêm ít lâu, đừng sốt ruột, người trong nhà tự sẽ làm tốt chuyện của hắn.
Hắn liền nghe lời không tự ý đến Bạch phủ nữa, lại đợi thêm một tháng, thời gian chờ đợi dài dằng dặc vẫn không có chút tin tức, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ cuối cùng Thượng Trụy sẽ dần dần phai nhạt mà quên mất hắn, ngẫm lại cũng không phải cách, liền nhân ngày lễ, lặng lẽ gạt mẫu thân cùng Dì cả tìm tới đây, chỉ mong được tận mắt nhìn thấy nàng, xác định nàng vẫn bình yên vô sự.
Thật vất vả trông thấy bóng dáng Thượng Trụy từ hành lang đi tới, sắc mặt Đinh Thiện Danh lộ rõ vui mừng.
Hắn ngại ngùng mà đem bánh chưng đưa tới, “Cái này là mẫu thân ta làm đấy, ta vội đưa tới cho nàng nếm thử”. Mới nói được hai câu, bên tai đã đỏ bừng một mảnh.
“Cảm ơn Đinh đại ca.” Thượng Trụy cảm kích nhận lấy.
Bất ngờ thấy tay kia của nàng cầm một chiếc túi thơm, Đinh Thiện Danh kinh ngạc xen lẫn vui mừng, buột miệng thốt ra lời, “Là cho ta sao?”
Mi dài nhanh chóng thu lại ngăn chặn ý xấu hổ lướt qua trong mắt, thoáng chần chừ bị dáng vẻ chờ đợi của hắn đánh bại, nàng áy náy cười cười, im lặng đưa túi thơm đang cầm trong tay cho hắn, cái này vốn là mấy ngày trước đáp ứng làm cho Vãn Lộng, bây giờ xem ra chỉ có thể thêu lại cái khác.
“Đa tạ Trụy cô nương!” Đinh Thiện Danh vui mừng quá đỗi, cẩn thận từng li từng tí đón nhận, khí huyết hỗn loạn bất chợt xông lên tới đỉnh đầu, mặt đỏ tai hồng cố gắng mạnh mẽ, lại khẩn trương đến nỗi ngay cả đầu lưỡi cũng líu lại, “Không, không biết Thượng cô, cô nương ngày lễ có thể ra ngoài không?”
Cúi thấp đầu trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, Thượng Trụy cực kỳ bất an mà xoắn lấy mười ngón tay, nhẹ giọng từ chối một cách nhã nhặn, “Hai ngày này ta muốn ra ngoài với Tiểu thư”.
“À… vậy —— Trụy cô nương, ta đi nha”. Đinh Thiện Danh thất vọng không thôi, tay chân lại luống cuống, chỉ biết không ngớt lời cáo từ.
Thượng Trụy không nói gì đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn chạy trối chết, đột nhiên nảy sinh cảm giác áy náy, ngàn không nên vạn không nên, không nên kéo hắn vào dòng nước đυ.c của chính mình.
Lúc trước đồng ý cuộc hôn nhân này, là bởi vì trong lòng quả thực muốn gả đi, lúc đó đã nghĩ, nếu về sau sớm muộn gì cũng phải gả ra khỏi nơi này, vậy gả cho ai cũng có khác gì nhau đâu? Không bằng sớm rời khỏi Bạch phủ, sẽ không cần sớm chiều gặp gỡ người nọ, trong lòng mỗi ngày đều khó chịu vạn phần, còn phải cố gắng che dấu tất cả như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra…
Trong viện xa xa truyền đến tiếng Vãn Tình kêu to.
Bị bừng tỉnh hoàn hồn, nàng nhấc váy đang định xoay người, cũng trong chớp mắt lập tức ngây người, dưới tàng cây mai trong góc sân, Bạch Thế Phi không biết đã đứng đó từ bao giờ, hắn nhìn chăm chú vào một chạc cây trên nhánh mai, giống như trên đó có cái gì mới lạ cực kỳ hấp dẫn hắn.
Dung nhan khủng hoảng chớp mắt một cái chuyển thành lạnh nhạt, chỉ thấp giọng hành lễ, “Công tử”.
Rắc một tiếng giòn vang, Bạch Thế Phi đưa tay chậm rãi bẻ gãy cành mai, lúc này mới xoay đầu lại, nhìn nàng khẽ cười nói, “Xâu bánh chưng này chắc ngon lắm nhỉ?” Cành mai trong tay từng chút từng chút bị bẻ gãy, từng đoạn ngắn rơi xuống đất.
Nàng không lạnh không nóng nói, “Để lát nữa nô tỳ chưng nóng lên, sẽ đưa mấy cái qua cho Công tử nếm thử?”
Dám cãi lại, cuối cùng một đoạn cây nhỏ theo kẽ tay rơi xuống đất, hắn phủi sạch hai tay, đi đến trước mặt nàng, nhìn nhìn nàng không hề tận lực che dấu cảm xúc, đôi mắt đen lóe lên vẻ kháng cự cùng với đề phòng sâu đậm, vui vẻ trên mặt hắn càng thêm dày.
“Nàng ghen?” Hắn đột nhiên hỏi.
Thượng Trụy nhẹ giọng hừ lạnh, đôi mắt đẹp như có lửa đón lấy ánh nhìn chăm chú của hắn, “Ngài đang nói chính mình hả?”
Hắn rũ mắt xuống, nhìn bánh chưng trong tay nàng, quả thực chướng mắt vô cùng, quay đầu lại gọi Bạch Kính ném hết đi, “Nếu ta nói ta ——” lời vừa ra khỏi miệng đồng thời đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt được đúng thời điểm nàng không kịp mượn cớ che đậy phản ứng chân thật, “Nàng có phải sẽ thừa nhận chính nàng cũng có hay không?”
Tuy là ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu mở to rất nhanh, nhưng vành tai lại đột nhiên nổi lên màu hồng nhạt vẫn là bán đứng cảm giác xấu hổ trong lòng nàng, lúc này mới hiểu lại bị hắn trêu cợt rồi, thần sắc tức thời trở nên lạnh, “E là phải để Công tử thất vọng rồi, chẳng lẽ Công tử đã quên nô tỳ đã ưng thuận gả cho người ta?”
“Thì sao?” Không tin trong ngoài thành Khai Phong này có người dám tranh đoạt phụ nữ với hắn.
Thượng Trụy vẽ một đường cong nơi khóe môi, “Không thế nào cả, chẳng qua là ngày hôn lễ của nô tỳ cũng đã sắp đến”. Mãn nguyện trông thấy rất rõ đáy mắt hắn đang vui vẻ đột nhiên đông lại.
Một lần nữa rũ mắt xuống, ống tay áo phất phất hạt bụi nhỏ vấy bẩn trên vạt áo, “Hôm nay ta cũng nói rõ ràng với nàng, những lời này bổn công tử không thích nghe, nàng nhớ cho kỹ”.
Thượng Trụy nhẹ nhàng cười cười, “A? Vậy sao? Sinh ra trong gia đình phú quý thật sự là quá tốt, giống như Công tử vậy, tùy tiện cưới vào mấy phòng ba vợ bốn nàng hầu, mọi người bên ngoài đều khen, trái lại nô tỳ bất quá là theo quy củ hứa gả ột mối hôn sự, ngược lại giống như không thể tự mình quyết định, nô tỳ chẳng qua chỉ muốn đem mình gả cho nơi xứng đáng mà thôi, việc này với đại quý nhân ngài hình như không liên can? Sao lại khiến Công tử cảm thấy không xuôi tai? Mong Công tử chỉ rõ, nô tỳ thật ra đã làm sai chỗ nào vậy?”
Một loạt lời châm biếm đưa ra nhanh chóng tổn hại đến mức khiến cơn hờn dỗi trong ngực Bạch Thế Phi bốc lên cao, nàng gần đây quá trầm tĩnh cứ thế làm cho hắn gần như đã quên, đến thời điểm tất yếu nàng sẽ biến hóa ra được bao nhiêu nhanh mồm nhanh miệng, cũng không muốn tiếp tục đấu võ mồm vô vị với nàng nữa, chỉ cất giọng lãnh đạm nói, “Nàng muốn gả cho người, có thể, ta sẽ bảo Thiệu Ấn chuẩn bị tốt tam thư tặng cho nàng”.
“Hứa hẹn hai hôn sự sẽ bị bỏ tù đấy, Công tử vẫn là đừng hại nô tỳ bị bắt lên công đường ăn gậy thì tốt rồi”.
“Nàng nên sớm chết tâm đi, tờ giấy hôn thư kia đã bị ta xé bỏ từ lâu, về phần lá thư còn lại trong tay nàng, ta cho nàng hai lựa chọn, hoặc là nàng tự ra tay, hoặc là ta sẽ làm thay”.
Nàng hơi nhếch khóe môi, “Ngài có bản lĩnh thì cứ đi làm thay”.
Còn chưa xoay người đi cổ tay đã bị hắn giữ lấy.
Ánh mắt của hắn cực kỳ nhạt, nhạt như hồ nước mùa đông không có sóng dần dần kết thành băng ngàn năm khắc nghiệt rét lạnh, “Nàng không phải thật sự cho rằng —— ta không có nàng là không được đấy chứ?”
Nàng hao hết sức lực bỏ tay hắn ra, không nói một lời nắm lấy cổ tay đau nhức đỏ hồng chạy thẳng về Sơ Nguyệt Đình, sắc mặt không tốt lại trượt xuống hai hàng nước mắt không có cách nào thừa nhận.