Chương 72: Ngoại truyện 3

Khi vừa mới lên lớp 12, cả ngày Đổng Mặc chỉ chìm trong biển đề thi đếm không xuể, thậm chí có đôi khi còn không để ý đến việc ăn cơm trưa. Bởi vì chỗ làm việc của Đổng Nghiễn ở thành phố A, trở lại một chuyến cũng không dễ dàng gì. Chẳng qua là sẽ thỉnh thoảng về qua nhà đem tiền sinh hoạt cùng với những việc cần giao phó nói rõ ràng. May mắn Đổng Mặc rất nghe lời, cũng đã quen sống một mình cho nên ở phương diện học tập và sinh hoạt cũng không có chuyện gì khiến Đổng Nghiễn phải lo lắng.

Nhưng cuộc sống luôn luôn xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, cho tới bây giờ, Đổng Mặc đầu rất cám ơn người đã bất ngờ cứu mình một lần đó. Nhưng cô chưa hề nghĩ tới, người đã đưa cô ngất xỉu tới bệnh viện, chính là Ôn Hành Viễn đang tới thành phố A để cúng bái.

Đổng Mặc có một thói quen, chính là đánh dấu những ngày quan trọng vào trong một cuốn lịch nhỏ, ví dụ như ngày thi các loại. Ngày đó vừa công bố thành tích xong, lớp 12 có nửa ngày nghỉ ngơi chưa từng có. Khoảnh khắc lấy bài thi từ trong phòng làm việc ra ngoài, trong lòng cô lờ mờ như mộng. Cô không hề nghĩ kết quả của mình sẽ kém như vậy.

Thời kỳ học sinh rất nhiều người quan tâm đến thành tích của mình ở các cuộc thi, nhất là đối với người một lòng chuyên tâm học tập như Đổng Mặc mà nói, thành tích tốt giống như là động lực duy nhất chống đỡ việc học tập của cô.

Cô cầm bài thi, tự mình kiểm điểm rất lâu, nhưng vẫn không có kết quả. Cô vẫn học tập bình thường như những lần thi trước, làm đề liên tục cũng không hề suy giảm, nhưng tại sao kết quả lần thi này lại không giống như trước kia.

Trong lòng cô rất buồn bã, sau khi tan học cô uể oải từ trong trường học đi ra, vào tiệm hoa mua một bó hoa sau đó ngồi lên xe bus đi tới nghĩa trang công cộng ở ngoại ô thành phố.

Hôm nay là một ngày đặc biệt trong cuộc sống được đánh dấu trên lịch của cô, là Đổng Nghiễn từng đặc biệt giao phó, hàng năm vào ngày này, nếu như ông không trở về, cô phải thay ông tới nghĩa trang công cộng cúng tế. Người cô cần cúng tế, cô cũng không biết, chỉ nghe Đổng Nghiễn nói là một người bạn thân thiết của ông. Nào ngờ đó chính là cha mẹ Ôn Hành Viễn.

Cô Cầm một bó hoa cúc trắng từ tiệm hoa ra ngoài, bởi vì chuyến xe bus tới nghĩa trang công cộng khá xa, hơn nữa đã là giữa trưa cho nên ngoại trừ Đổng Mặc và tài xế trên xe không hề có ai khác.

Giữa đường chiếc xe này sẽ dừng ngang qua trạm xe lửa, khi dừng ở trạm xe lửa có ba người lớn đi lên. Mà lúc nãy khi vừa lên xe Đổng Mặc đã chọn chỗ ngồi gần cửa sổ phía sau ngồi xuống, bởi vì mọi tâm tư của cô đều đang đặt ở bài thi nên có ai lên xe cũng không biết có một cô gái nhỏ da trắng???

Vì cúng tế, Ôn Hành Viễn đặc biệt xin nghỉ trong cục, ngày đó đáng ra sẽ đi cùng Đổng Nghiễn, nhưng bởi vì tình huống đặc biệt nên đành phải để mình anh qua đây. Anh xuống xe lửa xong sẽ chờ chuyến xe bus này. Khi đó anh rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh Đổng Mặc.

Nhìn lần đầu tiên, anh cũng không chú ý cô gái bên cạnh là Đổng Mặc. Bởi vì lần đó gặp Đổng Mặc là đã một năm trôi qua. Đổng Mặc cũng vậy, trong khoảng thời gian từ lúc mới lên cấp ba, trong nháy mắt cũng đã nẩy nở không ít, so với hình dánh mà Ôn Hành Viễn nhìn thấy năm đó đã lớn hơn nhiều.

Chẳng qua chỉ liếc mắt qua nhìn chằm chằm vào Đổng Mặc vẫn đang chăm chú nhìn bài thi, thời điểm ánh mắt anh lướt đến bài thi, đột nhiên trong hốc mắt cô gái rơi xuống một giọt nước mắt làm ướt bài thi, kể cả số điểm màu đỏ cũng bị lan ra.

Đổng Mặc lập tức giơ tay lên lau sạch nước mắt, nhanh chóng nhét bài thi vào túi đồng phục học sinh.

Xe buýt càng ngày càng tới gần tuyến sau cùng, người trên xe cũng lục tục xuống hết cả rồi, khi tới trạm, trên xe buýt chỉ còn lại hai người họ.

Dọc đường đi, Đổng Mặc cũng không để ý đến người đàn ông này. Nhưng Ôn Hành Viễn lại vì giọt nước mắt rơi trên bài thi mà chú ý tới cô. Sau khi thấy cô cũng đi tới nghĩa trang công cộng giống mình, lại không kiềm chế được mà nhìn thêm mấy lần. Anh theo sau lưng cô, nghĩ có lẽ cô cũng giống như mình, bởi vì người thân qua đời nên tới đây cúng tế. Thậm chí anh còn suy đoán, sự khổ sở của cô lúc nãy trên xe buýt không chỉ là vì điểm số bài thi có thể là do có cùng tâm trạng nặng nề vô hình như anh bây giờ.

Trong khi đang đi về phía bia mộ, Đổng Mặc đột nhiên cảm thấy bụng trái mình rất đau, cho tới khi cô tới bậc thang, mỗi bước đi đều có cảm giác như bị kim châm vậy. Cô cắn răng không nén nổi gập người, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, không biết làm sao hai chân không có ý thức di chuyển.

Cô không nhịn được phát ra âm thanh đau đớn, ngồi trên bậc thang khom người thật chặt.

Ôn Hành Viễn thấy cô có gì đó không đúng, khi nhìn thấy bó hoa kia rơi xuống vội vàng chạy tới, đỡ lấy cánh tay cô hỏi: “Bạn học, bạn sao vậy? Chỗ nào khó chịu sao?”

Anh không dám tùy tiện chạm vào cô, chẳng quan là quan sát tỉ mỉ trên dưới, một bên đỡ lấy cánh tay cô để cô có chỗ dựa không ngã xuống vừa móc điện thoại di động trong túi ra gọi cấp cứu.

Lúc này Đổng mặc có thể nghe được giọng nói bên người, cũng hiểu ý anh, nhưng cô lại không có cách nào mở miệng nói chuyện, thậm chí hình dạng người con trai trước mặt như thế nào cô cũng không thấy rõ, lúc đó khuôn mặt cô tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi ướt đẫm trên trán như ngâm trong nước. Trước mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ, duy nhất đau đớn kịch từ bụng truyền tới là liên tục không ngừng.

“Cố gắng thêm chút nữa, xe bệnh viện sẽ tới ngay.” Ôn Hành Viễn nhìn chỗ tay cô đang nhấn vào, đoán được nguyên nhân đại khái khiến cô đau đớn. Một tay giúp cô lau cái trán ướt đẫm, một tay lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt cô. Thấy cô đau đến không nhịn được, dứt khoát bế lấy cô chạy xuống bậc thang: “Bạn học, cậu… bạn học, tỉnh lại đi! Bạn học…”

Anh bế cô chạy xuống cầu thang, thấy cô ở trong ngực mình đã mất đi tri giác lại càng thêm suốt ruột.

Chờ đến khi Đổng Mặc tỉnh lại ở bệnh viện, Ôn Hành Viễn đã không còn ở đây. Cô chạm vào cánh tay y tá đang thay thuốc giúp mình hỏi một tiếng: “Chị, chị biết ai đưa em tới bệnh viện không? Người khác chứ?”

Y tá chỉ lắc đầu mộ cái, cho dù cô hỏi bác sĩ hay y tác khác cũng không có lấy một người thấy hình dáng của người đàn ông kia. Mà cuối cùng Đổng Mặc cũng chỉ có thể để chuyện này trở thành một điều tiếc nuối của mình.

Ôn Hành Viễn nhớ tới chuyện này một lần nữa là sau khi kết hôn không lâu hai người cùng tới nghĩa trang công cộng này, khi đi tới bậc thang cũng nhớ lại thời điểm xảy ra chuyện kia.

Đời người xoay vòng. Ôn Hành Viễn nhìn khuôn mặt Đổng Mặc đầy thổn thức khi nói tới chuyện này, khóe miệng mang theo một nụ cười sờ đầu cô, trêu chọc: “Nếu nói như vậy, khi đó người đàn ông kia mà xuất hiện em sẽ lấy thân báo đáp hay sao?”

Đổng Mặc vỗ nhẹ một cái lên người anh: “Đừng nói nhảm, chẳng qua em chỉ thấy tiếc nuối mà thôi, ngay cả một câu cảm ơn cũng chưa kịp nói.”

Có lẽ có một số việc chính là như vậy, bằng không sao người ta lại nói đời người mà không có gì tiếc nuối thì không phải là một cuộc đời hoàn mỹ.

Sau khi từ nghĩa trang công cộng hai người trở lại quán nhỏ ăn tối, Đổng Mặc đã từng hỏi Ôn Hành Viễn rất nhiều lần, tại sao mỗi lần ăn sơm đều thích tới quán ăn nhỏ này, mặc dù mùi vị rất ngon, nhưng chẳng lẽ ăn nhiều không thấy chán sao?

Ôn Hành Viễn chỉ cười cười mà không trả lời, người khác chỉ thuần túy cho rằng vì thuận tiện hay là lười tới những chỗ khác ăn. Nhưng nguyên nhân thực sự lại có liên quan đến Đổng Mặc, lấy tuổi này của anh mà nói, có thể sẽ khiến người ta chê cười, nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ rất lâu.

Đó là nơi lần đầu tiên anh hôn Đổng Mặc.

Sự chột dạ và sợ hãi ngày đó, cho dù đã mấy năm trôi qua, anh cũng chưa bao giờ quên.

Cho nên anh mới năm lần bảy lượt tới quán này ăn cơm, mỗi lần nghĩ đến ngày đó, tâm tình anh sẽ rất tốt. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi hai người ăn uống no nê ở quán ăn nhỏ trở lại đã hơn chín giờ tối.

Chuyện đầu tiên anh làm sau khi về nhà đó chính là chui vào nhà vệ sinh tắm rửa, mà Đổng Mặc lại cho rằng anh tới thư phòng, cho nên sau khi cất đồ xong cũng mang quần áo tới phòng tắm, thẳng tay đẩy cửa phòng tắm. Hơi nóng mờ mịt trong căn phòng nhỏ, thấy Ôn Hành Viễn đang đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa, cô kinh hoảng vội vàng quay người lại kêu lên: “Xin lỗi, xin lỗi.” Vừa nói vừa muốn nhanh chóng đi ra.

Ai biết Ôn Hành Viễn lại níu lấy cánh tay cô.

Trong nháy mắt thân thể Đổng Mặc cứng ngắc, mặc dù cũng có lúc bọn họ rất thân mật, nhưng cô vẫn không có thói quen thản nhiên nhìn anh như vậy. Nhất là dưới tình huống chưa hề có sự chuẩn bị nào như thế này, cho nên khi Ôn Hành Viễn kéo cánh tay cô, đầu óc cô trống rỗng.

Anh kéo Đổng mặc lại gần, hai tay ôm lấy eo thon của cô: “Không cần khách khí.”

Thanh âm trầm khàn, nước từ vòi hoa sen chảy xuống khiến Đổng Mặc không mở mắt ra được, cô không biết làm sao mặc cho Ôn Hành Viễn đẩy mình tới vách tường, khi đôi môi nóng bỏng của anh tiếp xúc với môi cô, ý thức của cô mới dần dần phục hổi.

Đổng Mặc níu lấy bả vai anh, vì sự nhiệt tình của anh mà thân thể cô cũng như bị bốc cháy. Tay phải anh nâng gáy cô lên, một bước lại một bước càng muốn tiến sâu vào. Chạm được da thịt nóng bỏng của anh, Đổng Mặc cũng không nhịn được cau mày than nhẹ.

Thân thể giống như bị anh thức tỉnh, vượt quá sức tưởng tượng của cô nghênh đón anh, thậm chí còn chủ động cắn lên cổ anh, chủ động đốt lửa trên người anh.

Trên người Đổng Mặc không mặc nhiều quần áo bị anh hai ba lượt cởi xuống không còn một mảnh, đem tiếng kêu không nhịn được của cô nuốt vào trong nụ hôn của mình.

Anh nghĩ, anh khi đó ở nghĩa trang công cộng chắc chắn không nghĩ tới, học sinh ngồi bên cạnh mình một mình rơi lệ, cô gái bởi vì viêm ruột thừa mà đau đớn đến ngất xỉu đi, sau này sẽ là người thân mật nhất bên gối mình.

Có những chuyện không lường trước được, có lẽ được gọi là số mệnh.

Hết.