Thẩm Vọng gật đầu: “Ừ.”
Có lẽ anh nghe lọt, cũng có lẽ là lười nghe tiếp.
Một cái ừ bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Thẩm Kiều không ngại thái độ lạnh nhạt của anh, cắt hai miếng bánh kem, một miếng cho anh, một miếng cho mình.
Bánh kem chocolate, Thẩm Kiều cạo tầng bơ phía trên, một hơi ăn luôn, ăn xong vẫn không thấy Thẩm Vọng nhúc nhích.
Cô tò mò hỏi: “Sao chú không ăn?”
Anh đẩy miếng bánh kem ra: “Tôi không ăn sinh nhật.”
Thẩm Kiều không hiểu: “Tại sao?”
Anh nhìn cô, nhìn cặp mắt của cô.
Thật sạch sẽ, giống như một viên pha lê, nửa phần tạp chất cũng không có.
Có đôi khi anh sẽ nghĩ, viên pha lê này vốn sạch sẽ như vậy, hay là vì cô mà sạch sẽ.
Thẩm Vọng nghĩ không ra, cũng dứt khoát không nghĩ nữa.
Anh lên lầu trở về phòng, không ăn bánh kem.
Thẩm Kiều không có cơ hội hát chúc mừng sinh nhật cho anh nghe, thậm chí đến cả quà đã chuẩn bị cũng chưa kịp đưa.
Cô thở dài, tiếp tục ăn bánh kem.
Cô đưa ra một kết luận, tính tình của chú nhỏ không tốt chút nào.
Cái cà vạt đó cô trộm đặt trước cửa phòng anh, dù sao quà đã mua, muốn hay không, đó là chuyện của anh.
——
Tiểu Viện lại yêu, đối phương là học sinh trường nghề, tóc hai màu xanh xám giao nhau.
Tiểu Viện nói anh ta rất thời thượng, cho nên cô liếc mắt một cái đã thích.
Thẩm Kiều nhìn người nọ từ trên xuống dưới vài lần vẫn không nhìn ra rốt cuộc anh ta thời thượng chỗ nào.
Tiểu Viện nói: “Kiểu tóc và quần áo của anh đều rất thời thượng.”
Thẩm Kiều gật đầu, ngộ đạo, hóa ra mặc kiểu quần áo lố lăng này và đầu tóc nhuộm đủ các màu là thời thượng.
So sánh ra, cô cảm thấy Giang Minh Dã mặc đồ thể dục, đầu 3 phân càng có vẻ sạch sẽ dễ nhìn.
Tiết cuối buổi chiều là tiết thể dục, chạy quanh sân thể dục 3 vòng xong thầy giáo cho hoạt động tự do.
Thẩm Kiều và Triệu Loan Loan đến siêu thị của trường mua nước, trên đường về đúng lúc gặp học sinh thể dục đang huấn luyện.
Giang Minh Dã dẫn đội.
Nhìn thấy Thẩm Kiều, cậu làm bộ tuột dây giày, ngồi xổm xuống cởi rồi lại buộc chặt.
Chờ những người đó chạy xa mới đứng dậy, đi qua: “Thẩm Kiều.”
Thẩm Kiều che lỗ tai, không muốn có bất kỳ giao lưu gì với cậu.
“Cậu đừng làm phiền tớ.”
Giang Minh Dã kéo tay che lỗ tai của cô ra: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết vì sao lại muốn chia tay.”
Cậu cũng thực ủy khuất, nghe giọng nói cũng thấy rất ủy khuất.
Cậu sợ Thẩm Kiều ngại mình một thân mồ hồi, mỗi ngày huấn luyện xong đều phải tắm rửa thay quần áo rồi mới đến tìm cô.
Còn giúp cô chép bài tập, lúc cô tập múa cậu ở bên ngoài chờ, bao lâu cũng chờ, một câu câu oán hận cũng không có.
Kết quả cô vẫn chia tay với cậu.
“Thẩm Kiều, nếu tớ làm sai cái gì cậu nói với tớ, tớ có thể sửa.”
Thẩm Kiều giơ tay vẫy vẫy, la lớn: “Thầy Trần, Giang Minh Dã lại lười biếng không chạy bộ!”
Sau đó Giang Minh Dã mang một bộ mặt oán phụ bị vứt bỏ, bị phạt thêm mười vòng.
Triệu Loan Loan nói Thẩm Kiều quả thật quá vô tình: “Giang Minh Dã tốt xấu gì cũng là tình nhân trong mộng của biết bao nữ sinh trong trường, cậu ta đeo đuổi cậu như vậy mà cậu nửa điểm phản ứng cũng không có.”
Thẩm Kiều nói: “Cậu ta quá dính người, tớ chịu không nổi.”
“Nói đến cùng, vẫn là cậu không đủ thích cậu ta, nếu thật sự thích, hận không thể suốt ngày dính ở bên nhau.”
Thẩm Kiều nhún vai: “Có lẽ vậy.”
Mấy hôm nay cô không nhìn thấy Thẩm Vọng, nghe thím Vương nói, anh đi Nhật Bản công tác.
Cụ thể là chuyện gì, Thẩm Kiều cũng không hỏi sâu.
Cô ngồi ở phòng khách xem TV, thím Vương ở bên cạnh đan áo len, nói moojt thời gian nữa trời càng lạnh hơn, đến lúc đó áo len này có thể phát huy đại công dụng.
Bà nói: “Cháu đừng nhìn áo len này xấu, mặc vào ấm lắm.”
Thẩm Kiều miệng ngọt, lập tức phản bác nói: “Chỗ nào xấu, rõ ràng rất đẹp.”
Thím Vương được khen không khép miệng được, đại khái là muốn nghe thêm vài lời khen nên chơi chiến thuật hạ thấp mình: “Chú nhỏ của cháu khi còn nhỏ không thích mặc áo len thím làm.”
“Vậy bây giờ thì sao ạ?”
“Càng không muốn.”
Thẩm Kiều nói: “Đó là chú nhỏ không có ánh mắt, về sau thím làm cho cháu là được.”
Thím Vương cười nói được, về sau chỉ làm cho cô.
Ngày Thẩm Phụ và Kiều Nguyễn về Phái Thành, trời hạ tuyết.
Thẩm Kiều vừa tan học đã hưng phấn về nhà, ôm Kiều Nguyễn không chịu buông, làm nũng: “Con rất nhớ ba mẹ.”
Kiều Nguyễn cười bất đắc dĩ, nói cô sắp mười tám rồi sao còn không ổn trọng như vậy.
Thẩm Kiều nói cô còn nhỏ, 18 tuổi cũng vẫn là bạn nhỏ.
Thẩm Phụ vẫy tay, cười nói: “Mẹ con mua cho con một đống đồ, bạn nhỏ lại đây xem có thích không?”
Mấy ngày nay Thẩm Kiều về nhà ở.
Ngày thứ năm, Thẩm Vọng tới nhà, xách theo một ít đồ bổ quý giá.
Đồ hẳn là thím Vương chuẩn bị, người như anh, không học được kiểu lõi đời này.
Nhìn thấy Thẩm Phụ, vẫn lễ phép gọi một tiếng anh.
Thẩm Phụ cũng không còn mâu thuẫn như trước kia, bảo Thẩm Kiều châm trà cho khách.
Thẩm Kiều mới vừa nói chuyện điện thoại xong, đi đến rót trà, lại hỏi Thẩm Phụ: “Ba ba uống trà hay nước ạ?”
“Nước ấm.” Anh cười cười, nói cảm ơn con gái.
Thẩm Kiều một tay lấy một cái cái ly, đi tới: “Đều là người một nhà, ba cảm ơn gì.”
Ngữ khí thật tác quái.
Cô đặt cái ly trước mặt Thẩm Vọng, thoáng nhìn cà vạt trên áo sơ mi của anh.
Là quà sinh nhật cô tặng anh.
Cà vạt sau khi giảm giá còn 88 đồng.
Vốn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ đeo.
Bữa cơm hôm đó rất im lặng, chỉ có Kiều Nguyễn ngẫu nhiên sẽ nói vài câu.
Kiều Nguyễn đối với Thẩm Vọng có thương tiếc và yêu thương, cho dù anh đã trưởng thành, trong lòng lại vẫn coi anh như đứa trẻ.
Ngẫu nhiên cũng sẽ vui đùa nhắc tới trước kia: “Trước kia con rất thích chú nhỏ, chú dọn ra khỏi nhà mình con còn khóc rất lâu.”
Thẩm Kiều nói: “Bây giờ con cũng rất thích chú nhỏ.”
Động tác trong tay Thẩm Vọng dừng lại, suy nghĩ có một lát hoảng hốt, lông mi khẽ run.
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Vọng phải về, Kiều Nguyễn bảo Thẩm Kiều tiễn.
Con đường bên ngoài rất dài, tuyết đọng vừa rơi còn chưa kịp dọn dẹp, Thẩm Kiều nhấc chân dẫm lên, để lại một cái dấu chân không lớn không nhỏ.
Tuyết làm ướt giày, cô thả chậm bước chân, thật cẩn thận dẫm lên dấu chân của Thẩm Vọng.
Mới đầu còn sẽ bởi vì chênh lệch chiều dài chân mà cảm thấy cố hết sức, đến mặt sau, ngay cả chính cô cũng chưa phát hiện.
Anh đi càng ngày càng chậm, khoảng cách giữa các dấu chân cũng càng ngày càng nhỏ.
Mỗi người đều có chuyện cũ của mình, Thẩm Vọng không nói không phải bởi vì anh tự ti.
Mà là cảm thấy không cần phải nói ra.
Tựa như hôm nay bữa cơm này, anh tới không phải vì muốn ăn cơm, mà là muốn chính miệng xác nhận một lần, cô còn trở về không?
Nhưng cuối cùng anh vẫn không hỏi.
Con người đều như vậy, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có thể có ngoại lệ.
Bản thân anh chỉ là một trong những chúng sinh trên thế tục này.
Thậm chí tình cảm của anh, cũng tục tằng đến cực điểm.
Trước khi mùa đông kết thúc, Thẩm Kiều đến thăm anh.
Cô mặc áo nỉ đỏ nút sừng trâu, đi giày da đen, tóc dài rối tung, đuôi tóc hơi uốn.
Cô trước sau không có cách nào liên hệ Thẩm Vọng với bạn nhỏ trong trí nhớ, thật giống như, bọn họ vốn dĩ không phải cùng một người.
Thẩm Kiều đưa túi giấy trong tay cho anh, hai tay chà xát, lại cúi đầu hà hơi.
Chờ tay ấm áp một chút mới mở miệng: “Đây là bánh cookie cháu làm, hương vị hẳn là cũng không tệ lắm.”
Biết anh không thích đồ ngọt, cho nên cô bổ sung một câu: “Cháu chỉ thả một chút đường, không ngọt.”
Anh nhìn túi giấy trong tay cô, không nhận, mà thấp giọng hỏi cô: “Tại sao lại cảm thấy tôi không ăn ngọt?”
Có vẻ như không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, Thẩm Kiều sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Lúc sinh nhật, chú không ăn bánh kem.”
Anh rũ mắt, nhận túi giấy, ngữ khí rất nhạt: “Ừm.”
Thẩm Kiều nhìn bóng dáng anh lên lầu, bất đắc dĩ thở dài.
Thím Vương nghe được thanh âm chạy ra, nhìn thấy cô, vui sướиɠ đến hỏng rồi, còn nói muốn giữ cô ở nhà ăn cơm.
“Thím đi thúc giục phòng bếp nhanh một chút, hôm nay ăn ở bên này, thím lại đi xào vài món cháu thích ăn.”
Thẩm Kiều xin miễn: “Hôm nay trong nhà cháu có khách, cháu trốn ra ngoài đấy, nếu để mẹ cháu phát hiện thì lại mắng cháu mất.”
Cô nói hẹn gặp lại với thím Vương: “Lần sau cháu lại tìm thời gian đến.”
Cô đi rồi, Thẩm Vọng từ lầu hai xuống, trong tay cầm một cái hộp.
Không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ trong lòng bàn tay anh.
Thấy tầm mắt anh dừng ở phòng khách trống trải, thím Vương nói: “Người mới vừa đi.”
Thẩm Vọng không nói, đi xuống lầu, dừng lại trước cửa sổ.
Tuyết trắng xóa, mạt thân ảnh màu đỏ kia cực kỳ bắt mắt.
Giống như trong hư vô hỗn độn, chỉ có một điểm duy nhất sức sống tồn tại.
Chuyện xưa từ lúc bắt đầu như đã báo trước kết cục, Thẩm Vọng đặt hộp lên bàn, trầm mặc một lần nữa lên lầu.
Tuy rằng chú nhỏ quả thật là người rất kỳ quái, nhưng Thẩm Kiều vẫn không quá yên tâm.
Hình như anh chẳng chịu để tâm đến bản thân mình, bị bệnh cũng lười đến bệnh viện.
Toàn trông cậy vào chút hệ thống miễn dịch của bản thân.
Nhưng hệ thống miễn dịch không chỉ có thể gϊếŧ chết virus, lỡ nó cũng gϊếŧ luôn cả anh thì sao.
Cho nên Thẩm Kiều quyết định sẽ thi thoảng quay về nhìn xem.
Cô đến nhà Thẩm Vọng, trong nhà to như vậy nhưng lại không có một bóng người.
Nhà người khác cho dù có nghỉ đông cũng sẽ giữ vài người, nhưng Thẩm Vọng hiển nhiên là một ông chủ rất tốt, anh trực tiếp thả hết tất cả.
Vì thế trong nhà chỉ còn lại một mình anh.
Ngoài sân thời gian dài không ai xử lý, đám cây lớn lên lộn xộn, cỏ dại cũng sắp tràn ra mầm mới.
Trong phòng bếp nồi hơi lạnh lẽo, mở tủ lạnh, sữa chua đã hết hạn, thậm chí cả khoai tây cũng đã mọc mầm.
Thẩm Kiều không khỏi nhớ tới bình thường thím Vương hay nhắc mãi, bảo Thẩm Vọng nhanh tìm một người bạn gái.
Quả thật anh cũng nên tìm một người bạn gái.
Thẩm Kiều bỏ đi hết những đồ đã hết hạn trong tủ lạnh, rau dưa không biết để vào từ bao giờ cũng ném đi hết.
Cô lên mạng đặt lại một ít.
Cô không rõ Thẩm Vọng có ở nhà không, nhìn đồng hồ, 5 giờ chiều.
Nếu là bình thường, giờ này anh hẳn là còn ở công ty.
Nhưng đèn tầng 1 lại sáng.
Vì để cho chắc, cô lên lầu hai.
Lần này, giữa thư phòng và phòng ngủ, cô chọn phòng ngủ.
Tuy rằng vẫn mặc áo mà ngủ, nhưng tốt xấu lần này còn nhớ phải cởi giày.
Có vẻ rất nhanh đã ngủ, thậm chí đến cả tấm rèm cũng quên kéo.
Dáng vẻ an tĩnh, thế nhưng ngoài ý muốn hiện ra vài phần ngoan ngoãn.
Thẩm Kiều sợ đánh thức anh, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vẫn khiến anh thức giấc.
Phía sau truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Thẩm Kiều quay đầu lại, Thẩm Vọng không biết từ khi nào đã ngồi dậy.
Đáy mắt mang nét nhập nhèm buồn ngủ, tóc ngủ hơi rối, lúc này đang nhìn cô.
Thẩm Kiều hỏi anh: “Chú có đói không, cháu làm chút gì cho chú ăn nhé?”
Anh lắc đầu, lạnh giọng cự tuyệt: “Không đói bụng.”
Trải qua mấy ngày ở chung, cô phát hiện chú nhỏ là một người nghĩ một đằng nói một nẻo.
Không muốn chính là muốn.
Không đói chính là đói.
“Cơm chiên trứng được chứ?”
“Không cần.”
“Một trứng hay hai trứng?”
“Tôi nói, không cần.”
“Thêm ớt cay không?”
“…… Không thêm.”