Sao lại giống như mấy bạn nhỏ vô cớ gây rối thế này.
Còn không bằng cả Mã Vị Hi nữa.
Kiều Nguyễn cố gắng nhịn không cho khóe môi mình cong lên, nhưng nhịn vài lần, vẫn không nhịn được.
“Để em suy xét lại.”
Cô trước kia là một người rất có nguyên tắc, thậm chí đến cả Trần Giáng cũng nói cô có nguyên tắc đến mức có chút máu lạnh.
Nhưng bây giờ, trước mặt Thẩm Phụ, toàn bộ nguyên tắc của cô đều biến thành vì Thẩm Phụ.
Muốn anh được vui vẻ.
Thẩm Phụ vui vẻ, chính là nguyên tắc số một của Kiều Nguyễn.
Cho nên cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp đồng ý.
Chỉ là……
“Nếu không chúng ta đi mua mũ nhé?”
Cô với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
Thẩm Phụ được như ý nguyện rất nghe lời, gật gật đầu: “Được.”
Kiều Nguyễn chọn cho anh mũ lưỡi trai màu đen, sau khi đội lên còn có thêm vài phần cảm giác thiếu niên.
Thậm chí Kiều Nguyễn còn có một lát hoảng hồn, phảng phất như nhìn thấy Thẩm Phụ 18 tuổi.
Thật ra anh bây giờ không có khác biệt quá lớn với trước kia, ngoại trừ khí chất và sự trầm ổn được năm tháng tôi luyện ra.
Còn gương mặt anh không có thay đổi quá lớn.
Ngay cả Kiều Nguyễn cũng không tránh thoát được qua tuổi 25 làn da bắt đầu già cả mất kiểm soát, collagen trên mặt dần dần xói mòn.
Nhưng Thẩm Phụ lại không có thay đổi gì.
Kiều Nguyễn thậm chí còn hơi ghen ghét.
Vẫn là làm đàn ông tốt hơn.
“Em rất sợ sinh con.”
Trên đường Thẩm Phụ lái xe đưa Kiều Nguyễn đi làm, Kiều Nguyễn đột nhiên cảm thán.
Thẩm Phụ nói: “Vậy không sinh.”
Kiều Nguyễn ngước mắt, trong mắt tựa hồ có nghi ngờ: “Thật sự không sinh?”
Thẩm Phụ nhẹ giọng cười cười: “Sợ anh lừa em à?”
“Cũng không phải.” Kiều Nguyễn một lần nữa ngồi thẳng thân mình: “Chỉ là hình như đàn ông đều có chấp niệm rất sâu với chuyện nối dõi tông đường.”
“Anh không cần nối dõi tông đường, người như anh……”
Nghe Thẩm Phụ nói, Kiều Nguyễn vội vàng đánh gãy: “Cái gì mà người như anh, người như anh thì làm sao, trong lòng em anh là tốt nhất, tốt hơn bất cứ người nào trên thế gian này!”
Cô không thể nghe được Thẩm Phụ nói ra những lời chửi bới chính mình.
Trước kia anh không có được nhiều tình yêu, Kiều Nguyễn muốn đền bù lại toàn bộ cho anh.
Bởi vì Thẩm Phụ đáng giá, đáng được yêu.
Thân thể Thẩm Phụ hơi khựng lại, dường như vì những lời vừa rồi của Kiều Nguyễn mà có một nút tạm dừng rất lâu.
Sau đó anh cười cười bổ sung nốt những lời vừa bị cắt ngang: “Người như anh có tính chiếm hữu rất mạnh, anh không muốn tình yêu của em bị chia cho người khác.”
Ý thức được chính mình hiểu lầm, Kiều Nguyễn sững sờ.
Rất xấu hổ.
Cô sờ sờ cái mũi mình, không nói.
Thẩm Phụ một tay nắm lấy tay lái, một tay khác phủ lên mu bàn tay cô, không nhẹ không nặng xoa bóp.
Khung xương của cô nhỏ, cho nên nhìn gầy nhưng thật ra trên người rất nhiều thịt.
Trên tay cũng vậy, sờ lên rất mềm mại.
“Lời em vừa nói là thật lòng sao?”
Kiều Nguyễn còn đang đắm chìm trong mất mặt, không hé răng.
Thẩm Phụ không thuận theo không buông tha: “Chẳng lẽ là gạt anh?”
Kiều Nguyễn vội vàng biện giải: “Không lừa anh.”
Đèn đỏ, xe dừng lại. Thẩm Phụ nhìn cô trong chốc lát, sau đó nhẹ cong khóe môi: “Hóa ra anh ở trong lòng em tốt như vậy à ~”
Cố ý kéo dài ngữ điệu.
Kiều Nguyễn cảm thấy anh dạo này thật là quá cậy sủng mà kiêu.
Đàn ông quả nhiên không thể chiều chuộng, vừa chiều đã hư.
Câu này thường bị Lý Nguyệt Minh treo bên miệng, bây giờ cuối cùng Kiều Nguyễn cũng hiểu được đạo lý trong đó.
Quả thật là như vậy.
Thẩm Phụ ngừng xe ở dưới lầu, nói muốn đưa Kiều Nguyễn đi lên.
Kiều Nguyễn không chịu: “Anh đừng đến muộn.”
Anh nhìn đồng hồ: “Còn sớm.”
“Vậy cũng không được.”
Thái độ của Kiều Nguyễn kiên trì, Thẩm Phụ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng cuối cùng vẫn là Kiều Nguyễn thỏa hiệp trước, đồng ý giữa trưa ăn cơm cùng anh, anh mới bằng lòng rời đi.
——————–
Hôm nay Trần Giáng không tới, xin nghỉ một ngày đi hẹn hò.
Kiều Nguyễn mở ngăn kéo, lấy dây cột tóc rồi tùy ý buộc cái đuôi ngựa.
Nghe được Chu Quân Quân nói, cô hỏi: “Trần Giáng có bạn gái?”
Chu Quân Quân rất tự hào ưỡn ngực: “Là tôi giới thiệu.”
Kiều Nguyễn cười nói: “Lợi hại đấy, bà mối.”
Chu Quân Quân ngồi xuống bên cạnh cô: “Tuy rằng Trần Giáng không chịu nói, nhưng tôi cảm thấy tám chín phần mười là được, cô không thấy dáng vẻ mặt mày hồng hào ngày hôm qua của Trần Giáng, không biết còn tưởng rằng ngày hôm qua anh ấy kết hôn cơ.”
Kiều Nguyễn bị lời cô ấy nói chọc cười: “Vậy là tôi có thể thở phào một hơi rồi.”
Chu Quân Quân nhìn cô: “Thở phào cái gì?”
“Cô không biết chứ từ lúc tôi thoát ế ánh mắt Trần Giáng nhìn tôi như nhìn phản đồ, nhìn đến mức sau lưng tôi ngứa ngáy hết cả lên.”
Không đề cập tới cái này còn được, nhắc đến lại vừa hay nhắc nhở, Chu Quân Quân dùng ánh mắt như nhìn phản đồ nhìn cô: “Phản đồ!”
Kiều Nguyễn: “……”
—-
Trần Giáng xem mắt quả thật thành công, thậm chí còn rất thuận lợi.
Cô gái kia ngày thường chỉ cần không bận thì đều tự mình làm cơm hộp mang đến cho anh.
Còn muốn tận mắt nhìn thấy anh ăn xong.
Hàm lượng đường trong văn phòng rõ ràng vượt quá tiêu chuẩn rồi.
Chu Quân Quân nhìn một màn này, nói: “Khoảng thời gian trước mới vừa ăn cơm chó của cô với Thẩm Phụ, không thể tưởng được bây giờ còn phải ăn của Trần Giáng.”
Cô hỏi Kiều Nguyễn: “Đúng rồi, sao dạo này không thấy Thẩm Phụ tới đưa cơm cho cô?”
“Công việc của anh ấy cũng rất bận, tôi không cho anh ấy đến.”
Bởi vì điều này, Kiều Nguyễn đã phải dỗ dành anh rất lâu.
Không phải cô ăn chán đồ ăn anh làm, cũng không phải ghét bỏ đồ ăn anh nấu không ngon.
Dạo này thời tiết bắt đầu ấm lên, Chu Quân Quân cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Cô hỏi Kiều Nguyễn: “Chuyện tốt của cô và Thẩm Phụ, sắp chưa?”
Nhắc tới cái này, Kiều Nguyễn nói: “Tuần sau dẫn anh ấy về gặp mẹ tôi đã.”
“Vậy người nhà anh ấy thì sao, cô gặp chưa?”
Kiều Nguyễn trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Anh ấy không có người nhà.”
Nhưng sau này, Kiều Nguyễn sẽ là người nhà của anh.
Cho nên anh không cô đơn.
Cô cũng không nói trước với Hạ Y Nhiên, mà cứ dẫn người về trước đã.
Trong nhà đã sớm làm xong đồ ăn, thậm chí đến cả Mã Vị Hi cũng ở trong phòng bếp hỗ trợ.
Tuy rằng cậu giúp càng khiến bận thêm.
Hạ Y Nhiên đuổi cậu ra khỏi bếp, vừa đuổi ra, cậu lại lẻn vào.
Nói rằng muốn tự tay làm bánh trôi cho chị, kết quả không đứng vững, phệt một cái ngồi lên đám bánh trôi đã nặn xong.
Hạ Y Nhiên tức điên, xắn tay áo muốn cho cậu một trận khiến cậu chạy trốn khắp nhà.
Đúng lúc chuông cửa vang lên, bà cụ trong lúc hỗn loạn đi mở cửa.
Đầu tiên là nhìn thấy Kiều Nguyễn, cười nghiêng người bảo cô vào: “Đồ ăn sắp xong rồi, cháu trước ngồi một……”
Còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Thẩm Phụ đứng bên cạnh cô.
Vì thế bữa cơm hôm đó trở nên yên lặng hơn so với trong tưởng tượng.
“Mẹ.”
Mã Vị Hi cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Sao anh này lại về cùng chị?”
Anh cười dịu dàng nhưng lại không nói gì, mà là đang đợi.
Chờ Kiều Nguyễn giới thiệu mình với người nhà.
Vì thế Kiều Nguyễn dưới cái nhìn chăm chú của cả nhà, yên lặng nuốt cơm trong miệng xuống.
“Mẹ, anh ấy là……”
Hạ Y Nhiên đại khái cũng có thể đoán ra một ít, nhưng vẫn nắm chặt chiếc đũa, khẩn trương chờ cô mở miệng.
“Bạn trai con.”
Không hiểu sao, trong lòng Hạ Y Nhiên cảm thấy có một tia may mắn.
May mắn Kiều Nguyễn cuối cùng cũng có nơi quy túc, cũng may mắn nơi quy túc của cô quả thật là một người đáng để phó thác.
Có lẽ quan hệ đã rõ ràng, thái độ của Hạ Y Nhiên với con rể tương lai còn tốt hơn lúc nãy.
Trong khách sáo còn mang theo vài phần quan tâm rõ ràng.
Bà oán trách Kiều Nguyễn: “Con đứa nhỏ này, không nói trước với mẹ muốn đưa bạn trai về làm mẹ chưa chuẩn bị gì.”
Bà cười xin lỗi với Thẩm Phụ: “Cũng không biết con thích ăn cái gì, nhưng mấy món này là món tủ của dì, cũng là A Nguyễn thích ăn nhất, bữa này tạm chấp nhận, ngày mai muốn ăn gì nói với dì, dì làm cho con ăn.”
Thẩm Phụ cười nói: “Không cần phiền toái như vậy ạ.”
Anh dùng chiếc đũa tách xương cá, động tác tự nhiên gắp thịt cá vào trong bát Kiều Nguyễn: “Con không kén ăn.”
Kiều Nguyễn cũng không nói thêm gì, ví dụ như kinh ngạc với hành động giờ phút này của anh.
Nhìn qua giống như đã quen được anh chăm sóc như vậy.
Vậy hẳn là không phải giả vờ trước mặt mình.
Hạ Y Nhiên nhìn một màn này, cảm thấy vui mừng.
A Nguyễn của bà, cuối cùng cũng có thể gặp được người đàn ông thay con bé che mưa chắn gió.
———
Trên bàn cơm, chú Mã ngẫu nhiên sẽ hỏi Thẩm Phụ mấy vấn đề, Thẩm Phụ cũng sẽ lễ phép trả lời.
Nhưng cũng không nói thêm một lời dư thừa nào.
So sánh với Hạ Y Nhiên, Thẩm Phụ đối với ông ta rõ ràng là mang theo sự xa lạ.
Thậm chí còn còn có vài phần hờ hững.
Nói hờ hững có chút không quá lễ phép, nhưng cũng thật là như vậy.
Nếu không phải bởi vì ông ta còn mang một cái danh cha kế của Kiều Nguyễn, Thẩm Phụ sẽ không ăn cùng một bàn với ông ta.
Kiều Nguyễn tốt tính, không so đo trước kia, nhưng Thẩm Phụ mang thù.
Cô ở cái nhà này chịu khổ, anh nhớ rõ ràng.
Mã Vị Hi hoàn toàn ngơ ngẩn.
Nhưng cậu biết, con gái một khi đưa bạn trai về nhà gặp cha mẹ, vậy chứng tỏ bọn họ cách kết hôn không xa.
Chị của Chu Kiều chính là như vậy.
Bữa cơm đó cậu ăn thật không vui, một câu cũng không chịu nói với Thẩm Phụ.
Buổi chiều, Kiều Nguyễn nói chuyện với Hạ Y Nhiên, khi trở lại phòng, Thẩm Phụ đang ngồi ở trên ghế đọc sách.
Đây dường như là cách duy nhất để anh gϊếŧ thời gian.
Kiều Nguyễn qua ngồi cạnh: “Anh đang đọc gì đấy?”
Anh khép sách lại để cô nhìn thấy tên cuốn sách.
‘Phải sống’ của Dư Hoa.
Là sách cô mua hồi cấp ba đi hiệu sách.
Tuy rằng lúc trước thu dọn lại sách vở để quyên góp, nhưng cô vẫn để lại một ít.
Thẩm Phụ thả sách lại vị trí, ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Dì nói gì với em vậy?”
Kiều Nguyễn thở dài, không trả lời.
Thẩm Phụ cứng người lại, qua thật lâu, anh mới thấp giọng hỏi: “Là không thích anh à?”
Nhìn ra đáy mắt anh hoảng loạn và mất mát, Kiều Nguyễn tươi cười giảo hoạt thực hiện được ý đồ, xoa xoa mặt anh: “Không có, mẹ em rất thích anh, còn bảo em phải giữ chặt anh, đừng để phụ nữ bên ngoài đoạt mất.”
Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Phụ được thả xuống.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Nguyễn bị mẹ gọi đi nói chuyện, nói rất lâu.
Lâu đến mức Thẩm Phụ đã đọc xong một quyển sách.
Thật ra nội dung quyển sách anh cũng không đọc nghiêm túc lắm, trong lòng có chuyện, cũng không có cách nào tập trung được.
Anh lo lắng, lo lắng người nhà cô không thích anh.
“Mẹ em nói, em nhặt được món hời lớn, bảo em phải quý trọng anh.”
Cô ngồi trên đùi Thẩm Phụ, phía sau lưng kề sát ngực anh.
Anh hơi hơi cong lưng, ôm cô chặt thêm một chút.
“Vậy còn em, em sẽ quý trọng anh chứ?”
“Đương nhiên.” Tay anh lúc này đang ôm eo Kiều Nguyễn, Kiều Nguyễn giơ tay phủ lên tay anh: “Anh là công chúa nhỏ của em, về sau em sẽ nỗ lực làm việc, chờ tích cóp đủ tiền rồi sẽ xây một lâu đài giấu anh đi.”
Thẩm Phụ cúi đầu, gối lên vai cô: “Vậy em phải cố gắng lên, nhanh chóng tích đủ tiền.”
Kiều Nguyễn gật đầu, nói được.
Cô trước kia không bao giờ nghĩ đến tương lai mình kết hôn rồi sẽ như thế nào.
Thậm chí không suy xét đến chuyện kết hôn.
Nếu thật sự không được, nếu nhất định phải kết hôn cô sẽ phân chia tài sản trước hôn nhân rõ ràng, sau này ly hôn cũng không quá mức liên lụy.
Còn chưa kết hôn đã tính đến chuyện ly hôn đã đủ thấy được, lúc đó Kiều Nguyễn đối với hôn nhân không ôm bất luận chờ mong gì.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy khá tốt.
Có thể cho người mình yêu một mái nhà, thật sự tốt quá.
Thẩm Phụ một khi ôm cô sẽ không chịu buông ra.
Anh thích ngửi hương vị trên người cô.
Kiều Nguyễn khác với Thẩm Phụ, trên người anh luôn có một mùi hương thơm mát độc đáo, chỉ thuộc về riêng anh.
Không phải nước hoa cũng không phải cái khác.
Là mùi của chính anh.
Mà Kiều Nguyễn, trên người nếu không phải mùi sữa tắm hay dầu gội, thì là mùi nước hoa.
Nhưng cô dùng nước hoa mùi rất nhạt, nếu không ngửi kỹ thì rất khó đoán được.
Nhưng bất kể cô dùng mùi nước hoa gì, Thẩm Phụ đều thích.
Chỉ cần đó là trên người cô, anh đều thích.
“Làm sao bây giờ?”
Anh lẩm bẩm một tiếng, khẽ than thở.
Kiều Nguyễn hỏi anh: “Cái gì làm sao?”
Anh ôm cô càng chặt: “Quá thích em, làm sao bây giờ?”
Quá thích, quá thích.
Mỗi một ngày lại càng thích hơn.
Tại sao con người không thể sống mãi, như vậy anh sẽ vĩnh viễn không phải chia cách với cô.
Kiều Nguyễn quay người, tay vuốt ve gương mặt anh.
Sau đó thoáng chạm vào môi anh.
Một nụ hôn lướt qua giây lát, còn chưa kịp phát hiện đã kết thúc.
Thẩm Phụ giương mắt, tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong l*иg ngực mình.
Vừa muốn làm sâu thêm cái hôn kia thì cửa phòng bị gõ vang lên.
Là Mã Vị Hi.
“Chị có ở bên trong không?”
Kiều Nguyễn sửng sốt, đứng dậy đi mở cửa.
Thẩm Phụ bất động thanh sắc giấu đi sự bực bội bị đánh gãy, thần sắc bình tĩnh cầm lại quyển sách vừa rồi.
Sau khi Mã Vị Hi vào phòng, nhìn thấy Thẩm Phụ thì có chút không vui.
Theo bản năng nắm lấy tay Kiều Nguyễn, giống như công khai biểu thị chủ quyền: “Chị, hôm nay chị ngủ cùng em được không, em ngủ một mình sợ lắm.”
Kiều Nguyễn nhăn mày: “Em mấy tuổi rồi còn muốn chị ngủ cùng em? Sao em không bảo chị bón cơm cho em luôn đi?”
Vốn muốn cho người đàn ông này biết địa vị của mình trong lòng chị cao thế nào, kết quả không nghĩ tới ngược lại bị mắng một trận.
Mã Vị Hi cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bị Kiều Nguyễn mắng, hốc mắt đỏ lên.
Thẩm Phụ khép sách lại, đi đến trước mặt cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Chị của em chỉ là nói lớn tiếng một chút thôi chứ không mắng em.”
Mã Vị Hi dùng tay áo lung tung lau nước mắt, nghẹn ngào nức nở.
Kiều Nguyễn nhìn thấy cậu như vậy, tức khắc cũng băn khoăn.
Đi qua xin lỗi cậu: “Vừa nãy là chị không tốt, chị nghe em nói như vậy quả thật hơi tức giận, nhưng chị không nên mắng em, chị xin lỗi.”
Mã Vị Hi mím chặt môi, nước mắt xoành xoạch rơi xuống.
Kiều Nguyễn nhìn dáng vẻ này của cậu thì đau lòng.
Ôm cậu vào lòng dỗ dành: “Chị cảm thấy em lớn như vậy, không thể giống như trẻ con được, năm nay em lên cấp hai rồi đấy.”
Mã Vị Hi liều mạng nhịn nước mắt, giọng nói chuyện vẫn nghẹn ngào: “Em biết, em ngủ một mình không sợ, cũng không phải em muốn ngủ cùng chị, em chỉ là không muốn anh ở cùng chị thôi.”
Kiều Nguyễn sửng sốt, theo bản năng nhìn Thẩm Phụ ở bên cạnh.
Anh cũng chỉ cười cười không nói gì.
Kiều Nguyễn biết cậu đang lo lắng cái gì, lo lắng cô gả chồng sẽ không yêu cậu nữa.
Cô cười bảo đảm: “Cho dù chị lấy chồng cũng vẫn yêu Tiểu Hi của chúng ta.”
Cậu bán tín bán nghi: “Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật.”
Kiều Nguyễn nói với cậu: “Về sau anh cũng sẽ thích Tiểu Hi giống như chị.”
Nói hết lời, Mã Vị Hi dùng một loại ánh mắt không quá xác định nhìn về phía Thẩm Phụ.
Thẩm Phụ cười sờ sờ đầu của cậu: “Đúng vậy.”
Yêu ai yêu cả đường đi, sẽ yêu cậu giống như yêu Kiều Nguyễn.
Có lời này, thái độ của Mã Vị Hi với Thẩm Phụ rõ ràng thay đổi rất nhiều.
Thậm chí còn sửa miệng, gọi anh rể.
Yêu ghét của trẻ con vốn dĩ thuần túy như vậy.
Hạ Y Nhiên trêu ghẹo cười cậu: “Lúc chị con kết hôn phải nhận tiền sửa miệng rồi mới có thể gọi anh rể, bây giờ gọi sớm như vậy, coi chừng sau này không có bao lì xì.”
Mã Vị Hi nói: “Con không thèm để bụng cái bao lì xì nhá.”
Thật là có cốt khí.
——
Trước khi Kiều Nguyễn về Giang Bắc có đi gặp mặt Lý Nguyệt Minh.
Gặp riêng, không đưa theo Thẩm Phụ.
Lý Nguyệt Minh tò mò hỏi cô rất nhiều vấn đề, ví dụ như ở bên Thẩm Phụ là cảm giác như thế nào, anh sẽ tức giận sao, hoặc là giống như những người đàn ông khác ghen tuông không dứt.
Thật ra cũng không có quá nhiều cảm giác, chỉ là mỗi sáng tỉnh lại, nhìn thấy anh nằm bên cạnh mình, ôm người đàn ông của mình đều sẽ cảm thán một câu, trên thế giới vậy mà lại có người đẹp thế này.
Lý Nguyệt Minh nói cô Versailles.
Nhưng mà quả thật Thẩm Phụ rất đẹp, Lý Nguyệt Minh gặp không ít soái ca, nhưng kinh diễm giống như Thẩm Phụ như vậy, xác thật đời này cũng chỉ gặp qua một mình anh.
Cô cười: “Nếu không phải bọn tớ từ nhỏ lớn lên cùng nhau thì nói không chừng tớ cũng theo đuổi cậu ta.”
Người tới tuổi tác nhất định, hồi tưởng lại những chuyện canh cánh trong lòng trước kia đều sẽ cảm thấy mang theo vài phần non nớt.
Hận cũng không hận như vậy, thậm chí khi Lý Nguyệt Minh nhắc đến cái tên Giang Diễn, Kiều Nguyễn cũng có thể tâm bình khí hòa nghe cô nói xong.
Nghe nói anh ta không dựa trong nhà, tự mình gây dựng sự nghiệp, khoảng thời gian trước đưa ra thị trường, anh ta bây giờ là CEO trẻ tuổi nhất trong bảng phú hào.
Giá trị con người cũng cao dọa người.
“Nhưng hình như cậu ta vẫn không có bạn gái, việc này nói ra có vẻ rất không thể tưởng tượng.”
Cao phú soái như anh ta, người theo đuổi cũng phải đến hàng vạn, kết quả anh ta nhìn ai cũng thấy chướng mắt.
Lý Nguyệt Minh nhỏ giọng nói: “Trước đây tớ đã cảm thấy xu hướng giới tính của cậu ta không đúng rồi.”
Kiều Nguyễn cười cười: “Cậu cũng rất quan tâm đến chuyện của người khác đấy.”
“Cũng không tính người khác, tốt xấu gì cũng là bạn cấp ba, tuy rằng cậu ta rất khiến người ta chán ghét.”
Các cô lại đông xả tây kéo hàn huyên thật lâu.
Nói chuyện yêu thầm trước kia của Kiều Nguyễn, nói Thẩm Phụ mỗi lần thi cử đều cố ý thua Kiều Nguyễn, nói Thẩm Phụ rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu thích Kiều Nguyễn.
Tóm lại mỗi câu chuyện đều không rời Thẩm Phụ.
Lý Nguyệt Minh tò mò gần chết, rõ ràng cô là người tham dự toàn bộ quá trình yêu thầm của Kiều Nguyễn, nhưng kết quả cô lại phát hiện, chính mình vậy mà lại hoàn toàn ở ngoài cốt truyện.
—————
Sau khi ở cả đêm chỗ Lý Nguyệt Minh, Kiều Nguyễn cùng Thẩm Phụ trở về Giang Bắc.
Mã Vị Hi mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, mỗi lần gọi điện thoại đều sẽ hỏi Thẩm Phụ.
“Chị, anh rể em đâu?”
Kiều Nguyễn bất đắc dĩ: “Rốt cuộc thì em là em chị hay em anh ấy?”
“Không phải đều giống nhau sao.”
Kiều Nguyễn cầm di động đứng ở cửa phòng tắm: “Anh rể em ở bên trong tắm rửa, thế nào, có muốn chị vào trong phát sóng trực tiếp cho em không?”
Vốn chỉ là một câu trêu chọc, nào ngờ lại bị Thẩm Phụ đang tắm nghe được.
Anh nghe không quá cẩn thận, tiếng nước quá lớn.
Anh chỉ mơ hồ nghe được Kiều Nguyễn đang nói chuyện, anh tưởng là đang nói cùng anh.
Vì thế mở cửa ra, tươi cười dịu dàng hỏi cô: “Muốn tắm cùng anh à?”
Kiều Nguyễn vội vàng đẩy mạnh anh ra.
May mà camera đang xoay về hướng cô.
Đồng thời cũng may mắn, Mã Vị Hi vừa vặn đi uống sữa bò, cái gì cũng không nghe thấy.
Cuộc điện thoại đó gọi nửa giờ, đến lúc Mã Vị Hi phải tắm rửa đi ngủ.
Kiều Nguyễn rúc trên sô pha đọc sách, Thẩm Phụ tắm rửa xong, thuận thế ngồi phía sau cô, ôm cô vào ngực.
“Vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Kiều Nguyễn đưa hạnh nhân trong tay tới bên miệng anh, muốn đút cho anh, nhớ tới anh đánh răng rồi, lại thu tay về.
Ai ngờ Thẩm Phụ nắm lấy cổ tay cô, hơi cúi đầu, ăn luôn hạnh nhân trong tay cô.
“Đắng quá.”
Anh nói.
“Đắng mới ngon.” Kiều Nguyễn lật trang sách: “Vừa rồi Tiểu Hi gọi điện thoại cho em, đúng lúc anh đi ra, dọa chết em rồi.”
“Hửm?”
Áo ngủ của Kiều Nguyễn mỏng, của Thẩm Phụ cũng không dày.
Thân mật khăng khít dựa vào một chỗ thế này, Kiều Nguyễn thậm chí có thể rất rõ ràng cảm nhận được mấy khối cơ bụng và cơ ngực cứng rắn của anh.
Cô hít sâu một hơi.
Bản chất của con người vốn háo sắc, cùng cái khác không có bất luận quan hệ gì.
Cô tự an ủi mình trong lòng xong, ném sách lên trên bàn.
Từ trong l*иg ngực Thẩm Phụ nhổm lên, thay đổi phương hướng.
Tươi cười giảo hoạt đùa với anh.
Thẩm Phụ yên lặng để cô trêu chọc, ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại.
Dạo này cô cứ thích trêu chọc anh, có đôi khi còn hỏi có phải anh dùng dưỡng mi không, nếu không sao lông mi lại dài như vậy.
Môi cô dán bên tai anh, giọng nói mang ý cười: “Sao hôm nay lại ngoan thế này?”
Khóe môi Thẩm Phụ hơi cong: “Anh ngoan thế này, có phải em sẽ càng yêu anh hơn không?”
Anh rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần Kiều Nguyễn cho anh toàn bộ tình yêu.
Mỗi một ngày, lại càng thêm yêu anh.
Màn đêm yên tĩnh không gió, ngay cả nhánh cây cũng không còn đong đưa.
Xương sườn mềm là phần sụn ngay trước xương sườn.
Kiều Nguyễn nắm tay Thẩm Phụ tìm được chỗ đó.
Cô không mở miệng, nhưng Thẩm Phụ lại nghe thấy.
Cô đang nói cho anh biết, anh chính là xương sườn mềm của cô.
Là cái mềm mại nhất.
Vẫn luôn luôn, vĩnh viễn đều là như vậy.
*************
Thật ra trong convert không ghi rõ chính văn và phiên ngoại, nhưng đến đây mình coi như là hoàn chính văn. Vì từ chương sau sẽ đến tương lai có con của A Nguyễn và Thẩm Phụ luôn. 1 drama mới ra đời :) Mình sẽ cố hoàn trong năm nay. Cảm ơn mng đã luôn theo dõi và ủng hộ nhaaaa