Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xương Rồng Hoảng Loạn

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vị thần thánh kia cũng không biết mình sắp kết hôn, nhưng sắp dự đám cưới là thật.

Vài ngày trước Tôn Ngữ Đàm nhận được thiệp mời đám cưới của bạn cùng phòng đại học, Trương Mông Hề.

Quan hệ giữa bốn người trong kí túc xá của cô cũng không tệ. Hồi đi học đã hẹn nhau, lúc bạn cưới

phải đến chúc mừng, cô vui vẻ đồng ý trong Wechat, còn kéo cả Tôn Niệm Tây đi chọn quà cùng.

Tôn Niệm Tây vẫn còn nhớ Trương Mông Hề, “Là bạn đeo kính gọng tròn, có lông mày thưa đúng không?”

“Ừ. Hồi trước tớ đã nghĩ cậu ấy sẽ kết hôn sớm rồi, dịu dàng thế mà, nhìn cái đã muốn vác về nhà.”

“Haiz, mình cũng đâu còn trẻ, bạn bè tớ kết hôn hết rồi đấy.” Tôn Niệm Tây nói xong lại tự phản

bác: “Nhưng cũng đầy người ế, mình cứ ăn chơi đã đời đã.”

Tôn Ngữ Đàm nhìn cô ấy, “Sao, bố mẹ cậu lại tạo áp lực à?”

“Vẫn bình thường, Nhưng lần nào về nhà mẹ tớ cũng đưa thiệp mừng của đám con gái trong khu chung

cư, hình như còn mỗi tớ độc thân thôi. Tớ chẳng hiểu nổi, mấy người đó thi chạy đua à? Sao vèo cái

đã cưới thế?” “Sao họ quen nhanh vậy?”

“Chắc do gia đình giới thiệu. Lần trước cậu về nhà, mẹ cậu không giục à?” “Nầu, mẹ tớ kể bà đuổi cả

đám con trai đi rồi, bảo tớ cứ từ từ.”

“Dì biết chuyện cậu với Trần Duệ chưa?” Tôn Ngữ Đàm lắc đầu, “Tớ chưa thèm đòn.” “Cậu chắc là dì

phản đối à?”

“Tớ quá hiểu mẹ mình, cũng như cậu không dám dẫn Lâm Hiên về nhà ấy.” “Đừng có so vớ vẩn, tớ với

Lâm Hiên… Tớ dắt anh ấy về để tìm chết à?”

“Đấy, giống nhau cả mà. Có dám gặp bố mẹ đâu, hơn nữa, theo tính Trần Duệ, còn lâu mới theo tớ về

nhà. Đây là mệnh đề quyết định.”

Tôn Niệm Tây cười sằng sặc, “Tớ thấy hai người hằng đêm sênh ca, sao qua miệng cậu lại giống hồn

xiêu phách lạc thế nhỉ.”

Tôn Ngữ Đàm nói: “Nhiều lúc tớ cũng nghi ngờ anh ấy rất thích tớ, nhưng cứ nghĩ đến gương mặt lạnh

lùng của ảnh mấy năm trước, tớ lại chẳng dám tưởng bở gì. Tớ rất thích anh ấy nhưng không thể tự

mình đa tình, như thế thì tèo mất.”

Mua được quà xong, Tôn Ngữ Đàm dẫn Tôn Niệm Tây lên tầng hai, tình cờ gặp Hoàng Sơ Vũ đang đi tuần

tra cửa hàng. Cô ấy mặc váy đồng phục màu tím, để lộ một sự bình tĩnh vượt quá số tuổi. Cửa hàng

trưởng đứng cạnh quầy, cúi đầu đầy lo lắng, Hoàng Sơ Vũ lại tới an ủi, “Cô đừng tự trách, không sao

đâu. Dù sao cũng là cửa hàng riêng của sếp Trần, không mất phí.” Cô ấy thấy Tôn Ngữ Đàm bèn nở nụ



cười, rồi gật đầu với cô.

Tôn Ngữ Đàm cũng mỉm cười, bước vào, nghe thấy cửa hàng trưởng nói: “Năm nào cũng thế này thì tôi

sẽ bị trầm cảm mất. Sếp Trần có bị sao không đấy, trong trung tâm sầm uất thế này, lại đòi bán

xương rồng, phí thuê thì cắt cổ, giá bán lại thấp, tôi nhìn chỉ muốn khóc, giờ tôi xin về công ty

làm còn kịp không, tôi muốn khẳng định giá trị bản thân.”

Tôn Niệm Tây nghe thấy buồn cười, nhưng Tôn Ngữ Đàm lại nín thinh, chăm chú lắng nghe họ nói

chuyện.

Hoàng Sơ Vũ nói: “Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng, làm ở đây việc nhẹ lương cao, quang cảnh

xanh mát, rất tốt cho mắt.”

Cửa hàng trưởng nói: “Vậy chúng ta đổi chỗ đi.”

Hoàng Sơ Vũ: “Không được.” Cô ấy ho nhẹ, “Dù sao sếp Trần cũng thừa tiền mà, sếp muốn tiêu thế nào

thì tiêu. Cô lo cái gì, nhỡ đâu một ngày đẹp giời nào đó, sếp tỉnh lại đòi đóng cửa hàng, cô lại

được về công ty mà.” Cửa hàng trưởng: “Cô về nhớ báo với sếp tháng này thua lỗ bao nhiêu đấy.”

“Tôi biết mà.” Hoàng Sơ Vũ trấn an cô ấy. Chỉ là ông chủ có nghe hay không, không phụ thuộc vào lời

của cô.

Tôn Ngữ Đàm cầm chậu xương rồng trước mặt đi đến quầy thanh toán, thuận miệng hỏi: “Đây là cửa hàng

của sếp Trần nào thế?”

Hoàng Sơ Vũ chớp mắt, “Còn sếp Trần nào nữa?” “Mở được bao lâu rồi?”

“Lúc sếp Trần tiếp quản H Nikol đã mở cửa hàng này.” Cửa hàng trưởng nói. Cô ấy là một sinh viên

thực vật tài năng, được Trần Duệ đích thân mời về, nhưng không ngờ lại phải làm trong cửa hàng này.

Mặc dù nghiệp học của cô rất hữu ích ở đây, nhưng mỗi lần thấy khoảng cách giữa thu nhập và chi

tiêu, cô lại có cảm giác mình sắp thất nghiệp tới nơi.

Nhưng Trần Duệ rất kiên trì. Anh chẳng để ý đến lỗ lãi, cứ mở cửa hàng như lưu giữ một món đồ chơi

yêu thích

“Sao vậy?” Tôn Niệm Tây chạm vào khuỷu tay cô, “Ngẩn người cái gì?” “Hình như tớ…” Tôn Ngữ Đàm,

“Phát hiện ra một bí mật.”

“Bí mật gì?”

Hoàng Sơ Vũ dựng tai nghe hóng, Tôn Ngữ Đàm bật cười, kéo bạn thân tạm biệt cô ấy, Hoàng Sơ Vũ đành

vẫy tay chào tiếc nuối.

Lên tầng bốn, Tôn Ngữ Đàm và Tôn Niệm Tây vào nhà hàng Quảng Đông ăn cơm tối.



Tôn Niệm Tây dựa sát vào, ra vẻ phối hợp nghe bí mật, hỏi lại “Cậu phát hiện ra bí mật gì?”

Tôn Ngữ Đàm vênh cằm, “Tớ nghi ngờ Trần Duệ yêu tớ chết đi sống lại.” “…” Tôn Niệm Tây ngồi lại

ghế.

“Biểu cảm gì đấy?”

“Biểu cảm bị cậu đùa giỡn. Vừa nãy cậu còn bảo là,” Tôn Niệm Tây chợt nhận ra gì đó, “Từ từ, mình

vừa vào cửa hàng kia của sếp Trần, Trần Duệ?” Tôn Ngữ Đàm gật đầu, “Thấy tớ nói có sách mách có

chứng chưa.”

Tôn Niệm Tây há miệng, tiêu hóa trong chốc lát mới nói: “Đúng là nghi ngờ có cơ sở, nhưng muốn liên

tưởng như thế cũng hơi, tớ tạm thời không thể nghe cậu kể được, giờ tớ chỉ nghi ngờ về tính xác

thực của thông tin mà cậu cung cấp thôi.”

“Tớ cũng phải suy nghĩ đã.” Tôn Ngữ Đàm nói, “Tối nay tớ muốn đi Đường thành.”



Trần Duệ đang vui vẻ bỗng thấy Võ Tuấn Triết.

Anh ngồi thẳng dậy, thầm nghĩ hôm nay quả là náo nhiệt, gặp được bao cố nhân.

Ông trời đúng là biết chiều lòng người, bầu trời quang đãng bỗng bị một tia sét dài xé toạc, tiếp

đó là sấm cuộn mưa rền, đập thằng vào cửa kính, Trần Duệ buồn chán ngắm cơn mưa, đứng ngồi không

yên, lúc đứng dậy còn làm đổ ly rượu.

Đường Nặc lập tức xuất hiện, Trần Duệ rút khăn giấy lau nước dính trên góc áo. Lau một lúc, khăn

giấy đã mủn ra, dính cả vào áo, anh vẫn không phát hiện, cúi đầu tiếp tục lau áo.

Đường Nặc dè dặt gọi: “Sếp Trần?”

Trần Duệ dừng lại, vứt tờ giấy bị lau nhàu nhĩ đi, sải bước ra ngoài. Anh trở lại đường An Sơn, đèn

nhà đối diện tối om.

Anh gọi cho cô, đầu kia không ai bắt máy.

Mưa ngoài cửa sổ không hề có dấu hiệu yếu đi, còn kèm cả tiếng sấm nữa, thỉnh thoảng, một tia sét

xanh tím lóe lên trên bầu trời tối mịt, chiếu lên mặt Trần Duệ.

Anh ngồi trên ghế xoay, tay cầm mô hình thuyền buồm. Anh đã quan sát nó nhiều năm, một chỗ cấu tạo,

mỗi miếng lego, anh đều nhớ rõ. Anh điên tiết muốn ném thẳng nó xuống đất, giải tỏa cơn giận dữ của

mình lúc này.

Bình tĩnh lại, Trần Duệ tự nhủ, dù người đó quay lại, cũng đừng hoảng loạn như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »