Quyển 9 - Chương 20

Vị trí cái rương hiện tại còn quá thấp, Giang Luyện muốn đợi nước lên cao thêm chút nữa, như vậy cũng dễ vớt lên hơn.

Ba người một gà, bốn cái đầu đều thò vào cửa động, ánh mắt tha thiết chờ mong.

Nhưng kỳ quái là ngấn nước đã dừng lại như thể đã dâng tới mức cao nhất.

Mạnh Thiên Tư thắc mắc, vị trí này cũng quá thấp rồi, còn cách chỗ xác băng của cụ Đoàn từng treo bảy tám mét cơ mà.

Giang Luyện cũng lẩm bẩm: “Nước không dâng được lên nữa? Diêm La khi đó dù thế nào cũng không phải là cách không câu tinh kỳ lân đâu chứ.”

Hơn nữa, chuyện cụ Đoàn biến thành xác băng phải giải thích thế nào đây, chẳng lẽ suy luận ban nãy đã sai cả rồi?

Lặng thinh một hồi, Thần Côn chợt thốt lên một câu khiến mọi người cả kinh: “Mấy năm nay Trái Đất nóng lên, ranh giới có tuyết cũng càng ngày càng rút lên cao, lượng tuyết tan mỗi năm đều ít hơn năm trước, nước ít thì mực nước đương nhiên là không dâng lên nổi nữa rồi.”

Giang Luyện bị bất ngờ: “Hả?”

Thần Côn ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không đúng? Còn nữa, chúng ta trượt xuống rất lâu, cô Mạnh thì xuống chín bậc, độ cao của chúng ta bây giờ thấp hơn mặt biển rất nhiều – ranh giới có tuyết rút lên cao, tuyết cùng độ cao này ở bên ngoài đã tan thì băng bên trong đương nhiên là cũng tan rồi.”

Nói tới đây, thò đèn pin xuống chiếu một vòng: “Cậu còn nhớ không, chúng ta bám nhờ trùng đá đi lên trong mạch máu băng là đến nơi ít băng mới buông tay, ban nãy leo lên đây, trên vách đá cũng không có băng, chứng tỏ điều gì? Tan hết rồi.”

Nương ánh đèn pin, Giang Luyện quả thật đã nhìn ra chút đầu mối: Chỗ họ đặt chân buộc cầu thừng ban nãy đúng là không có băng, nhưng đi xuống thêm chút nữa thì có.

Hắn giật mình: “Vậy có phải là nếu chúng ta tới muộn hơn vài năm nữa, xác băng của cụ Đoàn sẽ tan hết ra không?”

Thần Côn ừ một tiếng: “Có thể lắm, nếu khí hậu tiếp tục nóng lên thì rồng băng bên trên cũng tan ra, nói không chừng một ngày nào đó, đỉnh tuyết Côn Lôn cũng chẳng còn tuyết nữa.”

Lời này gợi cho Mạnh Thiên Tư cảm khái: “Đúng vậy, môi trường hiện giờ có ảnh hưởng rất lớn với núi, núi Tương Tây cũng gần như không còn hổ nữa rồi.”

Thần Côn tiếp lời: “Thế mới nói, toàn cầu hiện giờ là một hệ thống khổng lồ, nơi nơi đều là hiệu ứng cánh bướm, chỗ này xảy ra vấn đề, chỗ kia lập tức chịu ảnh hưởng, ngành nghề nào cũng không thoát được.”

Hai người này tự dưng lại nói sang vấn đề môi trường làm Giang Luyện dở khóc dở cười hết sức, nghĩ lại cảm thấy huyền ảo: Quả vậy, ngành nghề nào cũng không thoát được, đến “nghề” này của họ cũng không tránh khỏi.

Có điều lời Thần Côn nói hình như có lý thật, nước chắc là thực sự không dâng nổi nữa rồi, thêm một lúc nữa, không những không dâng lên mà còn có xu hướng giảm xuống.

Vậy thì không ổn rồi, cũng không thể cứ thế trơ mắt nhìn cái rương lại hạ xuống được: Thì bất tái lai, ai biết cái “định kỳ” này là định ra sao, lần dâng nước tiếp theo phải đợi tới khi nào?

Giang Luyện bảo Thần Côn phụ trách kéo trục, nghe thấy chỉ thị thì thả xích xuống, nhưng dù có thả xuống dài nhất, ước chừng đầu xích vẫn cách mặt nước một khoảng không ít, hơn nữa, xích treo ở giữa, rương thì lệch sang một bên, muốn lấy rương thì phải vào nước.

Vào nước mạo hiểm hơi lớn, Giang Luyện nghĩ ngợi một hồi, ánh mắt dừng lại trên Giang Thước Kiều.

Giang Thước Kiều đang thò đầu nhìn xuống hóng hớt, nhìn nhìn một lúc, tựa hồ nhận ra ánh mắt nguy hiểm nào đó đang lom lom soi mình, rất chi là cảnh giác ngẩng đầu lên.

Giang Luyện tiến tới: “Thước Kiều, qua đây, có việc cần mày hỗ trợ đây.”

Hắn cầm sợi thừng trong tay: “Chờ một lúc nữa tao sẽ buộc sợi thừng này lên chân mày, mày thì bay xuống dưới, thấy cái rương kia không, mày đứng lên đó, trên rương có rất nhiều hoa văn chạm trổ, mày quặp chặt móng vuốt vào là được, tao sẽ kéo thừng lên, kéo cả mày và rương theo… Nghe hiểu không?”

Nghe hiểu mới lạ đó, vẻ mặt Giang Thước Kiều mịt mờ.

Giang Luyện nhờ Mạnh Thiên Tư giúp đỡ: “Em lên đi.”

Mạnh Thiên Tư giao tiếp với Giang Thước Kiều thuận lợi hơn hẳn, cũng không thấy cô nói năng gì, chỉ xoa xoa cái cổ mảnh mai của Giang Thước Kiều, tay làm vài ấn bùa, Giang Thước Kiều lập tức bày ra tư thế cúi đầu nghe theo.

Đợi buộc thừng xong, không cần ai phải thúc giục, nó đã “ò ò ò” bay vυ"t xuống dưới, chuẩn xác đổ bộ lên cái rương, thân mình lắc lư theo cái rương một hồi rồi khoan thai đứng vững, có chút phong phạm cao nhân qua sông.

Giang Luyện quấn dây thừng nối với Giang Hỉ Thước lên cổ tay, mượn dây thừng và bản lề móc khóa quấn xích đồng đen vào hông, sau đó gật đầu với Thần Côn.

Đây là tín hiệu thả xuống đây, Thần Côn đỏ rực mặt, vặn xoay trục kéo.

Sau tiếng ầm ầm, thân thể Giang Luyện chậm rãi hạ xuống dưới, Mạnh Thiên Tư quỳ ghé bên mép động nhìn hắn, chợt nhớ ra điều gì: “Anh đặt tên gì cho nó cơ? Thước Kiều?”

Khi đó, đầu Giang Luyện đã xuống dưới động, nghe vậy ngẩng lên: “Ừ, Giang Thước Kiều, nó bắc cầu mà.” (*)

Mạnh Thiên Tư thầm mắng: Không biết xấu hổ.

Cũng không hỏi gà tuyết người ta xem có muốn theo họ anh không, biết đâu người ta muốn theo họ Mạnh thì sao, Mạnh Bé Ngoan gì đó chẳng hạn.

(*) Thước Kiều là cầu hỉ thước trong sự tích Ngưu Lang Chức Nữ.

***

Xích thả tới cùng rồi, Giang Luyện theo đúng kế hoạch đã định khi trước, kéo thừng, treo ngược, vớt rương.

Cả quá trình, Mạnh Thiên Tư đều đổ mồ hôi, cô cảm thấy làm việc tốt thường gian nan, càng thông thuận lại càng có khả năng không thông thuận, sợ đến giây cuối sẽ xảy ra biến cố, sợ trong nước có thứ gì trồi lên, thế nên trước sau vẫn duỗi tay ra, nỏ trên tay một mực hướng xuống dưới.

Nhưng toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, lúc Thần Côn quay ngược trục kéo, Giang Luyện cứ thấy cắp cái rương dưới nách, trên vai đậu con gà tuyết, từng chút từng chút lên cao theo xích.

Không đợi hắn đứng vững, Thần Côn đã chạy vội qua: “Có đúng không? Đúng là cái rương này không?”

Giang Luyện đặt cái rương xuống đất cho lão mặc sức xem xét.

Đúng là nó, giống y hệt mô hình 3D in ra trước đây, nhưng cũng không giống hẳn, màu sắc và xúc cảm sờ lên khác nhau, quan trọng hơn là Thần Côn cảm thấy lúc đối diện với cái rương có một cảm giác đè nén nặng nề không rõ ập vào mặt.

Lão há miệng thở phì phò, đưa tay xoa xoa mặt rương, lại lật sang mặt rương khác.

Không có bất kỳ đường nối nào.

Cầm lên lắc lắc, trống không, trọng lượng cũng chỉ như một chiếc rương bình thường.

Giang Luyện nói lão: “Sao thế? Chú cũng nhắc tới cái rương đã lâu, còn từng mơ thấy nữa – hiện giờ đồ ngay trước mắt rồi, có nhớ ra cái gì không? Có cảm giác đặc thù gì không?”

Thần Côn lắc đầu, não như biến thành một cây côn đứt khúc, không động não được bất kỳ ý nghĩ gì, chỉ lẩm bẩm: “Đè nén quá, tôi đột nhiên…không thở nổi, quá nặng nề, tôi…nghỉ ngơi chút đã.”

Nói đoạn ngồi phịch xuống đất, ngồi một lúc, đại khái là cảm thấy cách cái rương quá gần, vẫn bị đè nén, lại đứng lên ra xa hơn rồi ngồi xuống.

Lúc ngồi xuống còn thở ra một hơi thật dài như thể cách xa ra rồi, rốt cuộc cũng không bị đè nén như trước nữa.

Đè nén á? Mạnh Thiên Tư hoàn toàn không có cảm giác này.

Cô nhìn chằm chằm cái rương một lúc rồi hỏi Giang Luyện: “Chuyện của anh có phải đến đây là có thể…đặt dấu chấm hết rồi không?”

Giang Luyện gật đầu: “Theo lý thuyết, mang cái rương này tới cạnh Mỹ Doanh là chuyện của anh hoàn thành toàn bộ rồi, lời hứa của anh với cụ nuôi cũng coi như đạt thành. Em cũng vậy phải không?”

Mạnh Thiên Tư gật đầu.

Quỷ non can thiệp vào chuyện này ban đầu là để giúp ma nước, sau lại là vì nhặt xác cho cụ Đoàn, hai chuyện này nói thế nào cũng đều coi là đã có kết quả: Đã tìm được thi thể cụ Đoàn, có thể dự kiến được, sau khi ra ngoài sẽ là một trận nghi thức hồi tưởng vào hạ táng rườm rà, đủ để mọi người bận thêm một khoảng thời gian nữa.

Còn ma nước thì…

Cô hơi rầu rĩ: Quỷ non đã xuất hiện thương vong không nhỏ, nói như u hai, “giúp người phải có chừng mực”, đại khái cũng chỉ có thể giúp đến đây mà thôi, trên thực tế, có tiếp tục cô cũng không biết phải giúp thế nào.

Có kết quả này là có thể rút về được rồi.

Hai người cùng ngẩng lên nhìn Thần Côn cách đó không xa.

Thần Côn đang bần thần ngồi đó, thả hồn vào cõi thần tiên.

Giang Luyện nói khẽ: “Chuyện của chú ấy còn xa mới xong được. Trừ phi chú ấy nhớ lại được quá khứ, không nhớ ra ngày nào, chuyện này vẫn sẽ tiếp tục chưa xong ngày đó.”

Đúng vậy, chuyện của Thần Côn quá phức tạp, từ rương tới túi mật núi, xương rồng, linh phượng hoàng, mổ bụng moi ruột, rồi thì Bành Tổ Huống tổ nằm vùng hay phản bội, Mạnh Thiên Tư chỉ tưởng tượng thôi đã nhức đầu rồi.

Im lặng một lát, Giang Luyện hỏi Mạnh Thiên Tư: “Câu chỉ dẫn đi ra là ra thế nào?”

Nay vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu bước thoát khốn: Hầm đất trôi nổi ở bên dưới, tinh nước cũng ở trong đó, nhưng có thảm cảnh của ma nước trước đó, hắn tránh còn chẳng kịp, sao có thể nổi hứng vào thăm.

Còn Thần Côn thì, tuy lão từng nhắc tới “phượng hoàng tắm lửa, xương rồng đốt rương” gì đó, nhưng theo những gì Giang Luyện thấy, nhắc tới chỉ là nhắc tới, lão cũng không có động cơ đốt rương, dù cho tay trái cầm linh phượng hoàng, tay phải cầm xương rồng, lão cũng chưa chắc đã đốt.

Đốt làm gì chứ?

Mạnh Thiên Tư cẩn thận nghĩ lại: “Nói là, muốn ra cửa ruột, cửa tìm tay trái.”

***

Muốn ra cửa ruột, cửa tìm tay trái.

Tám chữ ngắn ngủi mà Giang Luyện nghĩ muốn nát óc.

Theo lý thuyết, Mạnh Thiên Tư nhìn thấy cánh cửa ánh sáng chiếu hình lúc sớm chiều cắt nhau ở trên cao, cạnh cửa quả thực cũng có “tay” – tay đá có thể nắm duỗi, cầm thả cầu thừng.

Nhưng Mạnh Thiên Tư căn bản không tiếp xúc được với tay đá đã xuống chín bậc rồi, đáng lý, Diêm La hẳn cũng từng trải qua như vậy, hơn nữa, Diêm La hiển nhiên là từ đài đá này đi ra, nói cách khác, cơ quan hay bí mật gì thì cũng đang ở ngay gần đây.

Ông ta gϊếŧ cụ Đoàn chứng tỏ đường ra không cần có quỷ non; vứt cái rương đi, chứng tỏ thoát khốn cũng khồng cần đến cái rương.

Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư đều có cùng một ý niệm giống nhau: Chuyện Diêm La cũng có thể làm được thì sao mình lại không thể chứ?

Hắn dạo tới dạo lui trên đài đá, từ đầu này của thân rồng đã sứt mẻ chui sang đầu kia, thấy được chiếc cầu thừng kia, cũng nhìn thấy bốn bàn tay đá mọc trên vách núi, cầm hai đầu cầu thừng.

Có khi nào tay đá chính là cơ quan không?

Giang Luyện hào hứng đi qua, nghiên cứu một lượt từng bàn tay đá một, còn gắng sức bẻ tách, đều chỉ phí công.

Sau một phen giằng co, hắn thở hồng hộc, sĩ khí hạ xuống, lại quay lại ngồi xuống bên cạnh Mạnh Thiên Tư.

Không thể nào, tìm được thi thể cụ Đoàn, xương thú và cái rương rồi mà lại chỉ có thể ngồi giữ không ở đây, không ra được?

Cảm giác này quá tệ hại, còn tệ hơn cả không tìm được nữa.

Hắn không nhịn được mắng Diêm La: “Tay lão này cũng chó má quá rồi, sao cứ phải xé bỏ khẩu thuật của Huống tổ chứ?”

Mạnh Thiên Tư cười: “Có người là vậy đấy, qua cầu rồi còn muốn xoay người chặt đứt cầu, bởi không hi vọng người khác cũng nhận được lợi lộc như mình… Này, Thần Côn!”

Thần Côn rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần khỏi trạng thái mờ mịt hỗn loạn: “Hả?”

“Xương rồng là ông đông?”

Thần Côn hơi do dự rồi quyết định nghe theo cảm giác: “Đúng vậy, tôi cảm giác…là vậy.”

“Vậy ông cảm giác nhiều hơn đi, sau khi đông lạnh xương rồng, ông đã làm gì? Ra ngoài từ đâu?”

Thần Côn cáu: “Ai nhớ được chứ.”

Không nhớ thì khó rồi, Mạnh Thiên Tư nhìn Thần Côn một lượt từ trên xuống dưới, chợt cụp mắt, sáp lại bên Giang Luyện, đồng thời hạ giọng: “Anh biết thôi miên không?”

Giang Luyện cười khổ: “Chuyện chuyên nghiệp như vậy quá sức anh quá rồi.”

Hắn hiểu ý Mạnh Thiên Tư: Mấy ngày nay, lúc sự chú ý của Thần Côn phân tán thường sẽ nói vài câu kỳ quái nhưng mấu chốt trong tiềm thức, nếu biết thôi miên thì cũng có thể dẫn dắt thỏa đáng thử.

“Thế đánh ông ấy nửa ngất không ngất hẳn, thần chí không rõ thì có được không?”

Giang Luyện chỉ muốn đỡ trán thở dài: “Em xuống tay được à? Thế nào là nửa ngất không ngất hẳn, khống chế lực độ ra sao?”

Mạnh Thiên Tư không nghe lọt lời hắn, hắn phát hiện ra ánh mắt cô nhìn Thần Côn bắt đầu giống cáo nhìn gà rồi.

Hiển nhiên, cô đã đi lên “con đường tà đạo” rồi, không muốn mò mẫm nghiên cứu tìm đường gì nữa, chỉ muốn bức đáp án ra từ Thần Côn.

Giang Luyện còn muốn khuyên cô: “Thiên Tư…”

Mạnh Thiên Tư ngắt lời hắn: “Chắc chắn là ông ấy biết, đây là biện pháp nhanh nhất… Anh phối hợp với em đi.”

Nói đoạn, vẫy tay với Thần Côn: “Thần Côn, ông qua đây.”

“Qua làm gì?”

Mạnh Thiên Tư làm bộ thò tay vào túi: “Có thứ này, ông xem hộ tôi đi.”

Thần Côn không chút nghi ngờ, bĩu môi càu nhàu lại gần.

Giang Luyện quay mặt đi, thực sự không nỡ nhìn.

Tới gần rồi, vẻ mặt Thần Côn ghét bỏ, ngồi xổm xuống: “Xem cái gì, còn chưa lấy ra… Cứ phải gọi tôi qua đây à, ai ôi tôi vừa thấy cái rương đã khó chịu rồi…”

Mạnh Thiên Tư ngó gáy lão, chuẩn bị thò tay ra ngoài: “Khó chịu chỗ nào? Tôi cảm thấy cái rương này rất bình thường mà, ông không thích thiết kế của nó à?”

Thần Côn bật thốt: “Không phải cái rương, là thứ bên trong!”

Giang Luyện ngớ ra, lập tức quay đầu lại, Mạnh Thiên Tư cũng quên mất mình định làm gì, hai người cơ hồ trăm miệng một lời: “Thứ bên trong?”

Cái rương này không phải là trống không à?

Thần Côn gãi gãi mái đầu xoăn tít, lão cũng không nói rõ được: “Không phải, tôi cảm giác bên trong này có thứ gì đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, với lại…còn rất nguy hiểm nữa.”

Nói mơ hồ như vậy, Mạnh Thiên Tư thầm sợ hãi, lúc nhìn cái rương lần nữa, cũng cảm thấy có gì đó là lạ, cô chống người ngồi tránh xa ra: “Thứ đó…là vật sống hay chết?”

Không biết, Thần Côn nhìn về phía cái rương, lắc đầu.

“Quá nguy hiểm, vậy đừng mở rương ra nữa.”

Vậy sao được, Thần Côn không đồng ý: “Đợi bảy thanh hung giản về lại nguyên vị rồi, tôi còn phải bỏ xương thú vào mà, cô quên rồi à? Chỉ có cái rương mới có thể vây khốn được những thứ này đến cùng.”

Lão vừa nói vừa ghé lại gần cái rương: Rốt cuộc là thứ gì vậy nhỉ? Lại gần hơn một chút có phải sẽ cảm ứng được không?

Trên gáy đột nhiên bị đánh mạnh một cái, hai mắt Thần Côn tối sầm, không rên lên được tiếng nào đã mềm oặt ngã xuống.

Giang Luyện không ngờ Mạnh Thiên Tư lại xuống tay đột ngột như vậy: “Ớ, em…”

Mạnh Thiên Tư vẫy vẫy tay: “Không đau đâu, kiểu bổ gáy này, em cam đoan ông ấy không đau đớn, chỉ giống như đang ngủ thôi. Nhanh lên, đến lượt anh.”

Giang Luyện không còn cách nào khác, lật Thần Côn quay mặt lên trời rồi lắc mạnh thân mình lão: “Thần Côn! Này, Thần Côn!”

Lặp đi lặp lại mấy bận không ngừng, lát sau, mắt Thần Côn rốt cuộc cũng hơi hơi hé ra một khe hẹp.

Lão không nhìn thấy Giang Luyện, cái đầu tiên đập vào mắt chính là con rồng băng to lớn mơ hồ kia.

Khóe miệng lão nhếch lên một nụ cười kỳ quặc: “Làm thế nào chúng nó cũng sẽ không nghĩ ra xương rồng được giấu ở đây.”