Không có đường tắt để đi lên, hoàn toàn phải dựa vào leo, mà trong ba người, cũng chỉ có Giang Luyện là có khả năng leo được.
Vết thương trên vai Giang Luyện tuy đã lành được bảy, tám thành nhưng để cẩn thận, hắn vẫn xin Mạnh Thiên Tư thuốc tê. Mạnh Thiên Tư còn dư liều lượng cho ba mũi, lựa một mũi cho hắn, Giang Luyện tiêm xong lại nhét cả hai mũi còn lại vào túi.
Mạnh Thiên Tư vội la lên: “Ơ, anh để lại một mũi cho em chứ, em cũng bị thương mà.”
Giang Luyện nạt cô: “Chân thế kia mà còn tiêm nữa à? Tiêm tiêm tiêm, em không sợ chỗ đấy hoại tử triệt để, không ăn nổi thuốc nữa à?”
Hình như cũng có lý, phun thuốc sát trùng ra, côn trùng còn có thể kháng thuốc được nữa cơ mà, cô tiêm thuốc này khá nhiều rồi, quá nửa là không còn tác dụng được như trước nữa. Mạnh Thiên Tư dẩu môi: “Nhưng em cũng phải leo lên mà.”
“Anh lên rồi sẽ kéo hai người lên.”
“Nhưng em ra khỏi ruột núi cũng phải bước đi mà.”
Giang Luyện không để ý tới cô, tự mình cởi thừng ra rồi lại buộc lại, thấy Thần Côn không để ý, chợt ghé sát vào cô, thì thầm: “Anh cõng em.”
Nói xong ho nhẹ hai tiếng, bảo Thần Côn: “Đưa đầu dây kia cho tôi cái, phải nối cho thật chặt mới được.”
Một lần nữa nhìn lại Mạnh Thiên Tư, cô ngẩng cằm, cụp mắt, dáng vẻ rất không quan tâm.
***
Phải bò cầu thừng trước rồi đi lên xích qua xác băng, bước đó không nhẹ nhàng chút nào, cũng may Giang Luyện đã có chuẩn bị, chỉ tính riêng đai an toàn choàng vai đã có hai sợi, hệ số an toàn cao gấp mấy chục lần so với Mạnh Thiên Tư tay không treo lơ lửng trước kia.
Mạnh Thiên Tư nhìn Giang Luyện không rời mắt, người trong nghề biết xem lề lối, nhìn một lúc, trong lòng cũng vững vàng hơn: Gian nan thì gian nan nhưng chỉ là vấn đề thời gian.
Cô nhìn xuống đáy động, nói khẽ với Thần Côn: “Nghe nói hầm đất trôi nổi có tức nhưỡng, ông nói xem nó có ra tấn công người không?”
Thần Côn vỗ vỗ súng phun lửa bên hông: “Thế nên mỗi người chúng tôi đều mang cái này theo đó, bài học kinh nghiệm từ ma nước mà.”
Khi trước ma nước vào hầm đất trôi nổi đã chết không ít người vào tay tức nhưỡng: Nghe nói tức nhưỡng sinh trưởng vô hạn, có thể chia ra làm vô số sợi dài đầu nhọn, tấn công như rắn, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua cơ thể người.
Có súng phun lửa đúng là làm người ta yên tâm hơn hẳn, Mạnh Thiên Tư nghĩ ngợi, giọng hạ xuống thấp hơn: “Còn có tinh nước nữa.”
Thần Côn hừ một tiếng: “Nếu không ai cho tinh nước chân chạy vặt làm con rối thì có khác gì phế vật đâu – Thần động lợi hại lắm à? Người chạy đôn chạy đáo còn không phải là Bạch Thủy Tiêu? Hơn nữa…”
Lão vỗ vỗ balo: “Bọn tôi đến có chuẩn bị mà. Chỉ là đáng tiếc không mang linh phượng hoàng theo, tôi nghĩ dù sao cũng không có xương rồng, mang theo cũng chẳng dùng đến, còn khiến mình óng ảnh bảy sắc cả người… Ai ngờ lại có thể tìm được xương rồng ở đây kia chứ.”
Mạnh Thiên Tư ngước mắt xem Giang Luyện: Hắn đã leo qua cầu thừng, thành công thay đổi vị trí, ôm lấy xác băng rồi.
Cũng thật mỉa mai: Giả sử như đây chẳng qua chỉ là một cái xác treo bình thường thì khẳng định sẽ không chịu nổi bị túm kéo leo trèo nhiều lần như thế, cụ Đoàn đóng thành xác băng lại thành ra thuận lợi cho người tới sau.
Cô không tiện đưa cuộc đối thoại vào ngõ cụt để tránh cho người ta không vui: “Cũng chưa chắc đã là xương rồng, chỉ là nhìn có vẻ giống khúc xương thôi, tôi còn chưa kịp nhìn rõ đã trượt chân rơi xuống rồi.”
Thần Côn lại rất có lòng tin: “Một con rồng băng, đông lạnh xương rồng ở bên trong, băng có khung xương rồng thì chẳng phải chính là ‘rồng băng’ rồi sao? Mấy ngàn năm kết sương phủ băng từng lớp từng lớp, mắt thường căn bản là nhìn không ra, nếu không phải cô tình cờ phun súng phun lửa thì ai phát hiện ra được chứ? Giấu quá tinh vi quá tự nhiên, tôi thấy tám phần mười là đúng rồi.”
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: “Không đúng, tôi nhớ là trong giấc mơ của ông, không phải là người kia nói không tìm được xương rồng sao? Chỉ tìm được linh phượng hoàng và tro bụi xương rồng.”
Thần Côn không cho là đúng: “Cô Mạnh, cô phải mở rộng tầm nhìn vấn đề chứ – giấc mơ của tôi chỉ là những đoạn ngắn không phải là toàn tập, lúc đó không tìm ra đâu có nghĩa là về sau không tìm ra, sau đó thì giấu ở đây.”
Hình như cũng có lý, nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Giang Luyện đã bắt đầu leo lên xích, sợi xích không ngừng đong đưa trong không trung, phát ra những tiếng leng keng vừa đơn điệu vừa khô khan.
Mạnh Thiên Tư nói: “Ông lúc nào cũng nói xem chuyện phải có cái nhìn toàn cục, ông có cảm thấy là nhìn từ toàn cục, toàn bộ sự kiện này đều có hơi kỳ lạ không?”
Thần Côn không hiểu được ý cô: “Đâu chỉ kỳ lạ, còn siêu phức tạp nữa, đến giờ chúng ta cũng chưa lý giải được manh mối nào hoàn chỉnh.”
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Không phải, là con đường Huống tổ này quá kỳ lạ.”
Trong lòng Thần Côn khẽ động: “Cô cũng cảm thấy con đường Huống tổ có vấn đề à? Tiểu Luyện Luyện cũng từng nói, Huống tổ là một tên phản bội mà biết quá nhiều.”
Mạnh Thiên Tư cân nhắc cách dùng từ: “Lúc trước chúng ta đã suy đoán, sau khi chúng nó sắp xếp tất cả, tách nhau ra, ma nước được tinh nước, quỷ non được túi mật núi, nhà họ Thịnh mang chuông đi, bảy luồng khí hung vào trần gian, nhà họ Huống thì cầm rương – mấy cái trước đều hợp lý, nhưng ‘nhà họ Huống cầm rương’ thì bây giờ tôi lại cảm thấy không giống sắp xếp của chúng nó.”
Thần Côn sửng sốt, cũng không còn để ý tới chuyện mình theo phe nào nữa: “Tại sao?”
Mạnh Thiên Tư nói: “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, tôi ngồi ngai vàng cũng coi như làm thủ lĩnh, theo kinh nghiệm hành sự của tôi, thứ nhất, nếu tôi giao một việc cho vài người làm thì những người này nhất định phải có thực lực tương đương – Huống tổ so với những nhà khác căn bản là không cùng một đẳng cấp, huống chi còn là một kẻ phản bội.”
“Thứ hai, đê dài ngàn dặm, đổ vì tổ kiến, ông có phát hiện ra không, nhà họ Huống chính là ‘tổ kiến’ đó? Cả sự kiện này đều được làm vô cùng bí mật, sơ hở duy nhất là nhà họ Huống. Không có nhà họ Huống thì căn bản là không lộ ra được. Hầm đất trôi nổi trôi về Côn Lôn Sơn rồi, đáng lý ra phải là ổn thỏa nhất, không ai tìm thấy được, nhưng Huống tổ lại để lại bản đồ tuyến đường. ‘Lấy rương làm răng lắp’, không có rương, ai có thể vào được ruột núi chứ? Không có khẩu thuật ‘tế linh phượng, đốt xương rồng, thấy thang trời’ của Huống tổ, Diêm La sao có thể tìm tới bệ câu này?”
Cô bĩu môi về phía dưới: “Hầm đất trôi nổi ở bên dưới bệ câu cá, vị trí bí ẩn như vậy lại bị khẩu thuật của Huống tổ tiết lộ – tự ông nói xem, con đường nhà họ Huống này có giống là do ‘chúng nó’ sắp xếp không?”
Thần Côn nghe mà trong đầu lúc nóng lúc lạnh.
Không giống, sắp xếp này đâu chỉ là không ổn, rõ ràng là một nét bút hỏng.
Khẩu thuật của Huống tổ quả thực hệt như một tin tình báo đưa ra ngoài, tiết lộ gần như toàn bộ sắp xếp của phe Xi Vưu…
Lão lẩm bẩm: “Thế nên Huống tổ là…nằm vùng? Tôi đã bảo mà, đó giờ chỉ thấy mỗi phe Xi Vưu bận cái này bận cái kia, hết sắp xếp ma nước lại sắp xếp thần động, phe Hoàng Đế đã làm gì khi đó? Họ biết rõ cái rương bị trộm mà lại không có hành động gì sao? Nếu Huống tổ là do họ bố trí thì hợp lý rồi…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy tiếng sợi xích rung lên rào rào, vội ngẩng đầu lên, trên xích đã không còn ai, sau đó nữa, khuôn mặt của Giang Luyện từ trên cửa động thò xuống: “Tôi tìm được trục kéo rồi, ở phía sau con rồng băng, sợi xích này có thể kéo lên được.”
***
Có trục kéo để thao tác, chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Giang Luyện chia ra làm hai lần, kéo Mạnh Thiên Tư và Thần Côn lên.
Con gà tuyết kia ban đầu vốn nhàn nhã tản bộ dưới cửa động bên dưới kia, sau thấy mọi người đều đi cả, cũng cuống lên, nhào lên phành phạch đập cánh, đúng lúc bấu được lên giày Mạnh Thiên Tư, cũng lên được nắp đá.
Di thể của Đoàn Văn Hi đã được Giang Luyện đặt vào một góc, bên trên còn đắp thêm manh áp, Mạnh Thiên Tư thấy hốc mắt nóng lên: Bao nhiêu năm như vậy, cụ Đoàn cuối cùng cũng có thể yên ổn nằm xuống.
Thần Côn vốn định qua vái một vái, vậy nhưng vừa ngước mắt lên đã bị con rồng băng thu hút toàn bộ sự chú ý.
Thành thật mà nói thì con rồng này cũng không được làm tinh vi cho lắm, nhưng rất có cảm giác hùng hồn thời thượng cổ, uốn lượn giương vuốt, đầu ngẩng râu buông, Thần Côn cảm thấy mình đến hít thở cũng chậm lại, đi tới đi lui quanh con rồng như thẫn thờ.
Giang Luyện đỡ Mạnh Thiên Tư ngồi xuống một bên: “Được rồi, em ngồi yên đây đi, chuyện giao cho bọn anh làm, khi nào cần thì cho ý kiến là được.”
Đang nói thì con gà cũng đi qua ngồi xuống bên cạnh Mạnh Thiên Tư, ngoan ngoãn lanh lợi, lặng lẽ im ắng, như muốn đẻ trứng ấp trứng vậy.
Giang Luyện dở khóc dở cười, lại có phần cảm khái: Người nhìn tưởng chừng toàn năng nhưng vào một số thời điểm lại vô năng đến độ không bằng một con gà – ban nãy nếu không có nó bay lên mang sợi thừng qua, hắn thật sự cũng chẳng biết phải cứu Mạnh Thiên Tư thế nào nữa.
Hắn thò tay chọc chọc đầu con gà, con gà tuyết ngơ ngác, bị hắn chọc co rúm đầu lại.
Giang Luyện hỏi Mạnh Thiên Tư: “Con gà tuyết này là trống hay mái?”
Mạnh Thiên Tư cũng không rõ lắm: “Không biết, chắc là một cô nhóc.”
Giang Luyện cười, nói với con gà tuyết: “Mày ở đâu đấy, lập gia đình chưa? Nếu chưa có vướng bận gì thì có muốn theo tao đi dạo chốn phồn hoa chút không?”
Mạnh Thiên Tư nói hắn: “Gà tuyết người ta đã quen ở vùng cao, chốn phồn hoa của anh không thích hợp với nó.”
Giang Luyện đáp: “Hiểu, nó là non sinh núi nuôi, Côn Lôn Sơn mới là nhà của nó. Trên đời này có nhiều vật nhiều người nửa đường gặp gỡ khiến mình yêu thích lắm, có duyên, nhớ là được rồi… Ê, tao đặt cho mày cái tên nhé.”
Hắn nghĩ ngợi: “Được rồi, từ giờ mày sẽ cùng họ với tao, tên là…”
Hắn ghé vào bên đầu con gà, thì thầm mấy chữ.
Sau đó ngồi thẳng dậy, vẻ mặt thỏa mãn: “OK, từ nay cứ gọi tên này đi.”
Mạnh Thiên Tư không hiểu ra sao: “Tên gì?”
Giang Luyện còn chưa kịp trả lời thì nghe thấy cách đó không xa, Thần Côn kích động la lên: “Là xương rồng, đúng là xương rồng, đống xương rồng này là tôi đông lạnh!”
***
Vãi chưởng, Giang Luyện quay sang nhìn lão, thật đúng là hoang đường hết nói nổi mà.
Hắn thực sự không nhịn được: “Bành Tổ là chú, Huống tổ cũng là chú, trùng đá không động vào chú, chú còn nghi ngờ mình là quỷ non, hiện giờ xương rồng cũng là chú đông lạnh, chú là điện, chú là ánh sáng, chú là thần thoại duy nhất đó hả?”
Mạnh Thiên Tư phì cười, cười đau cả bụng, đến con gà tuyết cũng đập cánh góp vui.
Thần Côn tủi thân: “Chuyện này cũng không thể trách tôi mà… Thì là có cảm giác vậy thôi. Này, Tiểu Luyện Luyện, có dao không? Cho tôi mượn dùng chút.”
Giang Luyện rút dao găm ra, Thần Côn nhìn nhìn rồi chê bé, lắc đầu, tự cởi balo của mình xuống rồi rút từ bên trong ra một con dao bầu.
Rất hiển nhiên là lĩnh từ chỗ Đào Điềm trước khi lên đường, thật không hiểu lão vai không thể gánh tay không thể xách mà lĩnh đầy đủ trang bị thế làm gì – vì miễn phí nên lĩnh cho bằng được?
Thần Côn cầm dao ra sức cạo thân rồng, cạo xong chỗ này lại sang chỗ khác, vụn băng sương men theo đó rơi rào rào xuống, thể lực của lão chẳng có bao nhiêu, làm một lúc đã thở hồng hộc muốn đứt hơi: “Tiểu Luyện Luyện, cậu đừng ngồi đó nhìn chớ, qua đây giúp một tay đi.”
Giang Luyện ứng tiếng, đang định đứng dậy thì chợt nhớ ra cái gì, vớ lấy balo kéo khóa kéo ra: “Ăn gì không?”
Mạnh Thiên Tư chỉ vào túi của mình: “Em có mà, không muốn ăn, ăn chán rồi.”
Giang Luyện ừ một tiếng, lại kéo khóa balo của mình vào: “Vậy thì đừng lục balo anh đấy, trong balo anh ngoài thanh protein ra tuyệt đối không có gì khác đâu.”
Nói xong còn đẩy balo của mình ra xa.
Lúc đứng dậy, lại trịnh trọng nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đừng có lục đấy, tuyệt đối không có gì đâu.”
Hắn nắm chặt dao găm, giúp Thần Côn cùng mài cạo, động tác của hắn mau lẹ hơn, răng rắc răng rắc một hồi như cắt dưa thái rau, sau đó ngước mắt nhìn Mạnh Thiên Tư.
Cô đã túm lấy balo của hắn, đang thò tay lục lọi bên trong.
Giang Luyện nhịn cười, cúi đầu tiếp tục mài cạo, lát sau, nghe thấy tiếng nhai nhóp nhép.
Nhai thế có phải là hơi bị khıêυ khí©h quá rồi không? Giang Luyện liếc xéo sang, Mạnh Thiên Tư chỉ chờ đúng khoảnh khắc này, thấy hắn nhìn qua, không nhanh không chậm nhón lấy vài miếng cơm cháy, đồng thời bỏ cả vào miệng.
Vụn cháy rơi ra chọc con gà tuyết bên cạnh phấn khích lên, chạy trước chạy sau mổ lấy mổ để trên mặt đất.
Được rồi, mấy miếng lương thực hắn khổ cực để dành, cho cô và Giang Thước Kiều vừa mới theo họ hắn tốt xấu gì cũng không hời sang người người.
***
Cạo được kha khá rồi, mấy khúc xương bên trong rồng băng có thể thấy được rõ ràng.
Có chừng gần hai mươi khúc, hình dạng…rất khó miêu tả, dù sao cũng chưa từng có ai thực sự nhìn thấy xương rồng, có điều sắp xếp rất có quy luật, là theo hướng thân rồng uốn lượn, cứ cách một đoạn lại xếp một khúc.
Thần Côn nuốt nước bọt: “Lấy…lấy ra đi, Tiểu Luyện Luyện, lấy hết chúng ra đi.”
Đa phần xương rồng vẫn đang bị đông cứng sâu bên trong, xuống tay tiện nhất là chỗ Mạnh Thiên tư từng dùng súng phun lửa phun qua – phun rất vừa vặn, đốt đi phần lớn băng phủ lại không đốt vào xương rồng.
Dọn dẹp xung quanh xong, Thần Côn cẩn thận dè dặt thò tay ra, Giang Luyện quát lão dừng lại: “Chú đừng sờ lung tung vào thứ này! Lỡ bên trên có virus hay ký sinh trùng thượng cổ gì gì đó…”
Câu này đã cảnh tỉnh Thần Côn, lão vội rút tay về.
Hai người lấy găng tay cao su trong balo ra, ngại không đủ còn dùng dao bầu và vỏ dao làm “nhíp”, bấy giờ mới nín thở lấy khúc xương rồng thứ nhất ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư dù sao cũng chỉ ngồi xem, xương rồng lấy ra đưa cho cô trông, cô ghé lại nhìn hồi lâu, rất muốn thò tay sờ, lại nhịn xuống, lát sau hỏi hai người đang bận lấy khúc thứ hai ra: “Tôi có thể giữ một khúc làm kỷ niệm không?”
Giang Luyện ngạc nhiên: “Em lấy cái này làm gì?”
Khó hiểu lắm à? Mạnh Thiên Tư cũng kỳ quái: “Làm kỷ niệm chứ gì, mỏ vàng mỏ bạc gì em cũng không thiết, nhưng đặt một khúc xương rồng ở nhà nở mặt nở mày biết bao nhiêu. Hơn hai mươi khúc cơ mà, chỉ để lại để đốt một cái rương thôi, khẳng định là không dùng hết, cho em một khúc có làm sao đâu, cả linh phượng hoàng nữa, cũng để lại cho em một cái, em mang về thờ.”
Đang nói thì khúc xương rồng thứ hai cũng đã được lấy ra, Giang Luyện chuyển mặt trận sang chỗ thứ ba, Thần Côn thì tiếp tục lấy dao bầu và vỏ dao làm nhíp, mang khúc xương rồng sang bên này, lúc sắp tới trước mặt thì bị con gà tuyết cản trở, cũng không biết là nó tự dưng chạy ra mổ cái gì nữa, Thần Côn hoa mắt, còn tưởng mình đạp chân xuống giẫm phải nó, hoảng hốt lảo đảo, tay run lên, khúc xương rồng rơi xuống.
Mạnh Thiên Tư vừa mới bỏ một miếng cơm cháy vào miệng, chợt thấy có gì rơi xuống, không chút nghĩ ngợi thò tay ra bắt.
Bắt xong mới phát hiện ra là khúc xương rồng bị nghi là có “virus” và “ký sinh trùng” thượng cổ.
Xung quanh lập tức lặng bặt, mặt Thần Côn tái trắng: “Cô Mạnh, cô, cô…sờ nó?”
Giang Luyện cũng cuống lên, tay bấu chặt lên thân rồng sứt mẻ, lòng bàn tay lạnh buốt, đến con gà tuyết cũng trợn trừng mắt nhìn, lông dựng xù hết lên.
Mạnh Thiên Tư nổi lòng muốn đùa, rất muốn biểu diễn tại chỗ cảnh hít thở dồn dập, hai mắt trắng dã, dọa hai người chơi, nhưng nhìn dáng vẻ họ như trời sắp sập xuống lại cảm thấy buồn cười.
Cô giơ tay lên: “Không sao mà, chẳng có gì cả, khúc xương thôi thì có gì mà phải sợ, còn bị đông cứng trong băng nữa – Diêm La còn từng sờ mảnh vụn xương rồng cơ mà, không phải vẫn sống yên lành sao… Ơ…”
Giang Luyện nghe nửa đọa trước cô nói rất có lý, trái tim vốn đã thả lỏng xuống rồi, lại bị một tiếng “Ơ” này của cô dọa cho da đầu tê rần: “Sao thế?”
Mạnh Thiên Tư cúi đầu, chậm rãi đưa tay sờ sờ bề mặt khúc xương: “Trên này hình như có chữ viết… Cũng không giống chữ lắm, kỳ quá, rõ ràng nhìn thì bằng phẳng nhưng lại lõm xuống.”
Tim Thần Côn nảy lên dữ dội, giọng nói cũng run lên: “Chữ…chữ gì? Cô Mạnh, cô…cô có thể viết ra không?”
Mạnh Thiên Tư sờ sờ thêm mấy lần rồi rút bút nham thạch cảm quang trong túi ra, viết lại lên mặt đá.
Đầu Thần Côn ầm một tiếng nổ tung.
Hèn chi cô lại nói hình là chữ mà cũng không giống chữ.
Hai đường quái dị giao nhau nhưng không cùng đầu, một ngắn một dài, là dạng giáp cốt văn của chữ “Đao”.
Câu nói của thầy mo ba mai chợt quanh quẩn bên tai.
Mắt sẽ bị che mờ, nhưng tay sẽ giúp ngươi nhận ra chúng.