Quyển 9 - Chương 17

Giang Luyện cảm thấy, nếu người hỏi câu này là Huống Mỹ Doanh thì hắn còn chấp nhận được: tâm nhãn Mỹ Doanh vốn như mắt lưới, dạo gần đây cũng không ở cùng chỗ với hắn nhiều.

Nhưng mà Thần Côn…

Hắn lạy lão luôn á, hắn và Mạnh Thiên Tư quen nhau ở Tương Tây, Tương Tây có Thần Côn; tiến thêm một bước ở Quảng Tây, Quảng Tây có Thần Côn; ổn định phát triển ở Thanh Hải, Thanh Hải cũng có Thần Côn…

Nhóm ba người, hai người thành đôi mà người còn lại lại chẳng biết cái gì, lòng lão lớn đến độ ném được bóng rổ vào đấy hả?

Giang Luyện cụp mắt xuống nhìn lão, bình tĩnh như thường: “Không có, tôi với Thiên Tư có thân nhau lắm đâu.”

Lừa quỷ hả, Thần Côn tức tối.

Có điều, nhìn vẻ mặt Mạnh Thiên Tư, Thần Côn lại cảm thấy cái xác băng kia hẳn không phải Tiển Quỳnh Hoa: Bằng không u bảy cô vừa mất, dù có tìm được đường sống trong cõi chết cũng chẳng thể thoải mái cho nổi.

Lão chiếu đèn pin sang cái xác băng kia: “Cô Mạnh, đó…là ai?”

Câu này đã kéo Mạnh Thiên Tư trở về hiện thực, cô trầm mặc rồi đáp: “Chắc là cụ Đoàn tôi.”

Hơi dừng lại rồi chỉ lên trên: “Trên kia có một con rồng băng, tôi cũng không biết có phải nhìn lầm rồi hay không – trong băng hình như đông lạnh vài khúc xương.”

***

Vấn đề lại nảy sinh rồi.

Giang Luyện coi như đã buộc mình “cố định” trên vách đá, vốn cũng nên cởi thừng ra, mang Mạnh Thiên Tư xuống, nhưng bên trên lại có di thể của Đoàn Văn Hi, còn hư hư thực thực có xương rồng…

Nếu cuối cùng vẫn phải đi lên thì hắn hết cởi lại buộc thế này không phải là làm điều thừa à? Hơn nữa cả hai đều bị thương, cũng không thích hợp leo lên leo xuống liên tục như thế.

Nhưng trước mắt hắn cũng không nghĩ ra được cách gì để leo lên, nhất thời thật đúng là kẹt trên vách đá này.

Mạnh Thiên Tư cuối cùng cũng chờ được người, căng thẳng trong lòng qua đi, cả người đều mềm xuống, mí mắt thực sự là nặng cả ngàn cân, nói: “Em ngủ một lúc đã, chỉ năm phút thôi, anh lại gọi em dậy.”

Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, cô đã gục đầu bên gáy hắn, mí mắt khép lại, chớp mắt đã thϊếp đi.

Phải mệt đến mức nào mới có thể thế này đây, Giang Luyện vừa xót xa vừa buồn cười, cũng may mà vách đá dưới thân hơi nghiêng, chân cũng có chỗ đạp, cô nằm rạp trên người hắn như vậy, tư thế ngủ cũng không tính là thoải mái, Giang Luyện một tay ôm cô, tay còn lại ra hiệu lên trên với Thần Côn.

Thần Côn gật đầu, thở dài một hơi, ngồi xuống bên mép động, ngơ ngẩn nhìn người treo giữa không trung.

Thực ra ở góc này, chênh lệch độ cao, cũng nhìn không ra cái gì, cái xác băng kia vào mắt cũng chỉ là một khối băng hình người trông có phần hơi buồn cười mà thôi.

Ta uống nửa bầu, dành quân ba ngụm, vô duyên gặp gỡ; hữu duyên đối tửu.

Lão đưa tay sờ sờ hông, không mò được, lúc này mới nhớ ra hồ lô rượu đã bị đánh rơi trong động cá sấu khổng lồ ở mắt phượng hoàng rồi.

Giang Luyện nhìn dáng vẻ lão, lại nhìn xác băng, trong lòng cũng có phần buồn bã.

Từ dưới nhìn lên chung quy vẫn thấy không rõ, hơn nữa dù sao cũng phải đi lên, Thần Côn vẫy tay với Giang Luyện, ra hiệu mình cũng chuẩn bị lên.

Giang Luyện lại rút một sợi thừng ra, một tay buộc vào mỏm đá nhô ra trên vách, lại quấn một vòng qua hông mình, lúc này mới ném cho Thần Côn, coi như một đai an toàn đơn giản.

Vách đá lồi lõm, thích hợp leo lên, đến như Thần Côn leo lên cũng không quá nhọc nhằn, chỉ là không nhiều điểm đặt chân cho lắm, lão bèn dừng lại ở một chỗ chếch bên dưới chỗ Giang Luyện, phì phò thở một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thiên Tư đang ngủ: “Hai người…thật đấy à?”

Giang Luyện cười, câu hỏi của Thần Côn thật khôi hài, không thật chẳng lẽ còn đùa?

Thần Côn lẩm bẩm: “Vậy cậu phải chịu khổ rồi.”

Giang Luyện lấy làm lạ, nhỏ giọng hỏi lão: “Khổ gì?”

Thần Côn nói: “Cô Mạnh gia thế như vậy, trời sinh đã có cảm giác cách xa người thường, nhà lại đông người, ý kiến cũng nhiều, cậu phải bấm bụng chu toàn trên dưới, có thể không khổ được sao?”

Giang Luyện cười cười, đáp: “Cũng bình thường mà.”

Từ nhỏ hắn đã phải chu toàn mọi bề, mở đường cho cuộc đời mình trong khe hẹp, sớm đã quen, chút chu toàn hiện giờ so với trước đây nhẹ nhàng hơn hẳn, không để vào đâu, huống chi, hắn cũng không cảm thấy có gì mà phải bấm bụng – ra sức vì người mình yêu thì sao có thể nói là bấm bụng cho được.

Thần Côn không ý kiến gì nữa, nửa là chuyện kiểu này như người uống nước vậy, nóng lạnh tự biết; nửa là vì chút kinh nghiệm của lão cũng khó mà làm quân sư quạt mo chuyện tình yêu tình báo cho người ta được.

Lão nhìn về phía cái xác băng: “Cuộc đời Đoàn tiểu thư sống hào hiệp phóng khoáng biết bao, ai ngờ lại chết đi…”

Lão không tìm ra được từ gì thích hợp để hình dung, dùng “thê thảm”, “thê lương” thì cứ cảm thấy như đang bôi nhọ bà: Người ta cần anh tới khóc mướn chắc? Nói không chừng bà lại chẳng để tâm chút nào, sống như trăm hoa đua nở, chết như tro lạnh phất phơ, đều là lựa chọn của bà cả.

Giang Luyện khẽ nói: “Đời người thật sự rất giống một quyển sách, không giở đến trang cuối cùng sẽ không thể nào biết được mình sẽ kết thúc theo cách nào… Này, chú đã từng nghĩ đến chuyện mình sẽ hạ màn thế nào chưa?”

Thần Côn đáp: “Có chứ.”

Trong động sâu thênh thang, vắng lặng tịch mình này, cái chết treo cách đó không xa, đàm luận về đề tài này dường như cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ.

Giọng Thần Côn trôi nổi trong bóng tối, sau đó chậm chìm xuống nơi sâu.

“Tôi thích náo nhiệt, tôi hi vọng lúc mình chết, bạn bè đều sẽ đến đưa tiễn, hẳn là tôi sẽ chết trước họ, tôi lớn tuổi rồi mà.”

“Đến lúc đó, tôi sẽ đem hết di sản mình tích lũy được ra, chia cho người này một ít, người kia một ít, mỗi người tôi đều căn dặn đôi lời – dù là người mỗi lần nghe tôi nói đều rất thiếu kiên nhẫn như Tiểu Phong Phong, đến lúc đó người chết là lớn nhất, cậu ta cũng phải ngoan ngoãn lễ độ cung kính với tôi thôi.”

“Nói xong, tôi có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi, nhắm mắt xuôi tay như vậy chẳng có gì để tiếc nuối cả.”

Dứt lời, lão quay sang nhìn Giang Luyện: “Cậu thì sao?”

Giang Luyện nói: “Tôi à…”

Hắn mỉm cười, hắn còn trẻ, suy nghĩ đa phần đều là làm thế nào để sống tốt hơn, rất ít khi đề cập tới cái chết: “Tới lúc đó, tôi hi vọng Thiên Tư sẽ đi cùng tôi.”

Điều này cũng rất khó nói, đường đời dài như vậy, giống như ngồi xe đường dài, trên đường có rất nhiều trạm dừng chân, hành khách hết lên lại xuống, ai biết được người cuối cùng bầu bạn với mình là ai đâu?

Những lời này luẩn quẩn trong họng Thần Côn rồi lại nuốt trở về, lúc người khác cần chúc phúc thì đừng chia sẻ trải nghiệm thấu tỏ nhân sinh lạnh lùng tang thương làm gì.

Hai người không nói gì tiếp nữa, sợi xích lắc lư trong không trung cuối cùng cũng dừng lại, thi thể Đoàn Văn Hi giống như một quả lắc đồng hồ lờ đờ, quanh mình không có lấy một tia gió, chỉ có con gà tuyết bên dưới cái động kia là đang thong dong đi dạo tản bộ.

Lát sau, Giang Luyện chợt nói: “Kỳ quặc thật.”

Thần Côn thuận miệng hỏi: “Kỳ quặc chỗ nào?”

“Chú nói xem, Diêm La hao tổn tâm sức như vậy, lừa cụ Đoàn tới đây, lợi dụng bản lĩnh của bà ấy một đường vào ruột núi, lợi dụng xong vì sao lại nhất định phải gϊếŧ người? Dù có gϊếŧ cũng đâu cần thiết phải dùng…phương thức này?”

Trên không chạm trời dưới không chạm đất, cứ như vậy treo gần nửa thế kỷ, quả thật là chết không được yên ổn.

Thần Côn không tiếp lời, chỉ nhìn thi thể Đoàn Văn Hi, và cả lỗ thủng nơi xích đồng rủ xuống, nhìn một lúc, sau lưng chợt lạnh buốt, bật thốt: “Bệ câu!”

Giang Luyện ngớ ra: “Bệ câu gì?”

Một tay Thần Côn bám chặt lấy đá núi, tay kia run rẩy chỉ lên cao: “Cậu còn nhớ không, tờ giấy mà cậu dán mắt thần vẽ ra, trong lúc xem tôi đã nói nốt phần còn lại mà cậu chưa viết hết, ‘Xuống chín bậc, tế linh phượng, đốt xương rồng, thấy thang trời, nơi cuối bóng thang trời chính là bệ câu’…”

“Cậu xem thử xem, cái động trên kia có giống lỗ khoét băng thả câu vào mùa đông không? Sợi xích đồng kia có giống dây câu rủ từ trên cần câu xuống không? Mà Đoàn tiểu thư…”

Giang Luyện lạnh run một hồi như gặp phải gió lạnh: “Mồi câu?”

Có lẽ là do giọng hai người nói chuyện hơi lớn, Mạnh Thiên Tư khẽ cựa mình, cũng tỉnh lại: Thực ra, nếu có thể ngủ thả phanh thì cô chỉ sợ ngủ một ngày một đêm cũng không đủ, nhưng người đang trong tình cảnh nguy hiểm, có mệt mỏi nữa cũng rất khó ngủ say, thế nào cũng vẫn căng lấy một sợi dây thần kinh tỉnh gấp, huống chi trước khi nhắm mắt, cô còn nhắc nhờ mình rằng: “Chỉ ngủ năm phút thôi”.

Cô nghe thấy câu cuối Giang Luyện nói: “Mồi câu gì?”

Không ai trả lời, nhưng qua vẻ mặt và ánh mắt hai người, cô cũng bắt được một vài đầu mối, cũng quay lại nhìn xác băng, có hai chữ “mồi câu” này làm nền, một lần nữa nhìn lại cảnh tượng kia, càng nhìn càng thấy giống, càng nghĩ càng kinh sợ.

Cổ họng cô phát khô, ban đầu chỉ cho rằng Diêm La lợi dụng Đoàn Văn Hi là để mở đường, giờ mới phát hiện ra mục đích còn nhiều hơn vậy, Đoàn Văn Hi là hạt đậu vàng trong tay ông ta, nghiền nát rồi còn muốn ép dầu.

“Diêm La bắt cụ Đoàn tôi làm mồi câu? Câu cái gì?”

Một đáp án dần thành hình trong lòng cô, nhưng cô không dám nói, Giang Luyện nói ra giúp cô: “Diêm La đến là vì tinh kỳ lân, đó là một bệ câu, anh nghĩ bước cuối cùng của Diêm La chính là thả mồi câu ở đây.”

Thần Côn cũng thở dài: “Cô Mạnh, hai ngày nay đã xảy ra một việc mà cô không biết đến – tôi nói rồi cô sẽ hiểu ngay thôi.”

Lão ngắn gọn thuật lại chuyện xảy ra bên ngoài, nhất là những gì Giang Luyện trải qua khi hôn mê: “Bọn tôi ngờ rằng hầm đất trôi nổi đã quay lại, hơn nữa đang ở ngay gần đây. Hiện giờ xem ra, có lẽ đang ở trong ruột núi này, tôi dám to gan mà nói, có khả năng là đang ở…”

Lão trề môi xuống dưới bóng tối sâu thẳm không đáy bên dưới.

Tim Mạnh Thiên Tư đập dồn dập: Hầm đất trôi nổi có tinh nước, mà tinh nước thì có thể dùng để bảo tồn lâu dài ý thức con người, họ vẫn luôn nghi ngờ thứ như chùm nho kia chính là tinh kỳ lân, căn cứ vào những gì ma nước nhìn thấy khi ở hầm đất trôi nổi, tinh nước và tinh kỳ lân đang tiến hành dung hợp một cách kỳ dị.

Nếu chùm nho này chính là tinh kỳ lân, mà Diêm La lại thả mồi câu ở đây, vậy thì chốn ẩn náu của hầm đất trôi nổi quả thực rất có thể là đang ở ngay dưới chân họ.

Cô hạ giọng như thể sợ lời mình nói sẽ bị vô số u hồn thời thượng cổ nằm sâu dưới lòng đất nghe thấy: “Diêm La câu tinh kỳ lân ở đây?”

Thần Côn gật đầu: “Diêm La căn bản không biết hầm đất trôi nổi là cái gì, chỉ dẫn mà ông ta lấy được chỉ nói cho ông ta biết rằng ở đây, dùng cách này là có thể câu được tinh kỳ lân, kẻ có được tinh kỳ lân sẽ đắc được trường sinh.”

Giang Luyện bổ sung thêm một câu: “Ông ta cho rằng thứ mình câu lên là bảo bối chính gốc, nào ngờ dưới này chỉ toàn là hàng phỏng theo, dùng để làm ‘hạt giống’, hoặc là loại thứ phẩm lấy từ kỳ lân chết ra, càng hỏng bét hơn là đã có người ở ‘bên trong’ từ trước rồi.”

Chuyện hoang đường quá đỗi, Diêm La không tiếc gϊếŧ người cướp của, bí quá hóa liều, mừng vui khôn xiết câu được tinh kỳ lân, tự cho là từ nay về sau sẽ có được tuổi thọ vô cùng vô tận, ai ngờ trong viên tinh kỳ lân kia lại tồn tại một ác ma tham lam, thèm nhỏ dãi thân thể của ông ta.

Ác nhân tự có ác nhân trị, cùng đi một con đường thì khó mà tránh khỏi sẽ chạm mặt nhau, người tham lam thế nào rồi cũng sẽ gặp phải kẻ càng tham lam hơn.

Ngực Mạnh Thiên Tư phập phồng dữ dội, thực sự không nhịn được: “Vậy tại sao lại cứ nhất định phải dùng cụ Đoàn nhà tôi? Tôi xem rồi, cụ Đoàn nhà tôi hẳn là chết trước treo sau, nếu như nhất định phải dùng người chết thì tại sao ông ta không…bỏ tiền ra mà mua một cái xác.”

Giang Luyện trấn an cô: “Chuyện đã qua hơn bốn mươi năm, cụ Đoàn đã mất, Diêm La cũng không được chết già, đều là quá khứ rồi.”

Thần Côn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Cô Mạnh, cô nói vậy là không đúng, tùy tiện tìm một người chết hẳn là không được, tôi nói câu này không được ổn lắm, nhưng Đoàn tiểu thư là người có tỉ suất giá thành quả cao nhất.”

“Tinh kỳ lân chỉ khi kết hợp với cơ thể người mới có thể phát huy được công năng phục sinh, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ chủ động chạy về người. Câu cá còn phải dùng mồi câu kia mà, phải thả giun đất giun đỏ mà cá thích.”

“Cô còn nhớ không, trong một số hang canh vàng của ma nước có xây tổ xác ấy? Nhưng tính đến nay, những thi thể này đã được chúng nó dùng hay chưa? Chưa, lời dặn tổ sư gia để lại đã dẫn ma nước tới hầm đất trôi nổi, thứ mà chúng ưu tiên dùng nhất vẫn là ma nước, nói cách khác, tinh nước thân cận với ma nước.”

“Tông Hàng là một ngoại lệ, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, cũng chẳng phải là quá ngoại lệ: Sau khi bị gϊếŧ, cậu ấy đã được trói chung với chị gái Dịch Tiêu của Dịch Táp ném xuống hồ, mà Dịch Tiêu thì sinh ra đã là ma nước, rất có thể, khi đó tinh kỳ lân nhắm về phía Dịch Tiêu nên hời luôn cả cho cậu ấy.”

Mạnh Thiên Tư hơi mất kiên nhẫn: “Nhưng cụ Đoàn của tôi là quỷ non mà.”

Giang Luyện khẽ nắm eo cô, ý bảo cô nghe Thần Côn nói hết trước đã.

“Chúng ta từng thảo luận, nói dòng máu của ma nước đặc thù, là vật dẫn chuyển hoán thích hợp nhất, nói cách khác, ma nước là hàng đầu. Nhưng trừ ma nước ra có phải là trực tiếp nhảy đến người thường không? Tôi cho rằng không phải.”

“Chí ít thì tính tới giờ, chúng ta đã biết, trong số những người theo phe Xi Vưu có vài chi hệ lớn vẫn còn tồn tại, dòng máu của những người này đều đặc thù. Tỷ như quỷ non có thể cùng hơi thở cùng mạch đập với núi; tỷ như con gái nhà họ Thịnh có thể nghe hiểu lời chuông; hay như cô Huống, máu cô ấy cũng không tầm thường, sự tồn tại của những người này đẳng cấp thấp hơn ma nước nhưng vẫn trội hơn người bình thường. Thả mồi câu mà không có loại tối ưu nhất thì đương nhiên phải lùi lại một bước mà mưu cầu thứ khác.”

“Chúng ta trở lại tình huống thực tế khi đó, Diêm La có thể tìm tới ma nước không? Không thể, ma nước quá bí ẩn, nhà họ Huống thì đã bị gϊếŧ gần sạch, giọt máu duy nhất còn được Huống Đồng Thắng mang đi Nam Dương.”

Mạnh Thiên Tư cười khổ: “Thế nên, chỉ còn lại quỷ non thôi sao? Cũng phải, cụ Đoàn tôi là tóc núi, có thể cung cấp tiện lợi cho ông ta, giúp ông ta mở đường, chết cũng có thể giúp ông ta tinh kỳ lân, đúng là… tỉ suất giá thành quả cao nhất thật.”

Cô nhìn về phía thi thể Đoàn Văn Hi, hốc mắt bỗng nóng bừng: “Còn may, cuối cùng vẫn được chúng ta tìm ra. Đợi ra ngoài rồi, cụ Đoàn có thể thu xương về núi bản mạng của mình, không cần phải…treo ở đây nữa.”

Thần Côn chỉ vào cái lỗ nơi sợi xích rủ xuống: “Khi đó, Diêm La hẳn là vẫn luôn ở bên trên, lấy được tinh kỳ lân rồi, ông ta cũng thuận lợi đi ra, thế nên tôi cảm thấy cửa ruột núi hẳn là phải tìm bên trên…”

Nói tới đây, chợt nhớ ra điều gì: “Cô Mạnh, sao cô lại ở trên bệ câu? Không phải là phải xuống chín bậc, sau đó tế linh phượng, đốt xương rồng sao?”

Mạnh Thiên Tư không hiểu ra sao, cô kể lại những gì mình đã trải qua: “Tôi không thấy có chín bậc nào cả, nhưng từng rơi chín lần trên thang dây, có lẽ đó chính là ‘xuống chín bậc’?”

Thần Côn nửa há miệng, bỗng hiểu ra: “A, tôi biết rồi…”

Tim lão đập rộn lên, chỉ vào sợi xích đồng đen: “Bệ câu cá kia ban đầu có thể là một cơ quan ẩn, phải tìm mới ra. Lúc Diêm La tới đã dùng linh phượng hoàng đốt xương rồng, sau đó thang trời hiện ra…”

Giang Luyện cũng phản ứng kịp: “Nơi cuối bóng thang trời chính là bệ câu, Diêm La đã căn cứ vào hình chiếu thang trời để tìm ra bệ câu, nhưng cụ Đoàn…”

Mạnh Thiên Tư khẩn trương đến đổ mồ hôi tay: “Nhưng điều duy nhất cụ Đoàn tôi quan tâm là đốt xương rồng, nhìn thấy kiếp sau – sau khi đốt xương rồng, thấy thang trời, có phải là…”

Đó giờ cô vẫn luôn băn khoăn, võ công của cụ Đoàn không dám nói là đã đạt tới hóa cảnh nhưng tuyệt đối là thượng thừa trong thượng thừa, loại hạng ba như Diêm La đã gϊếŧ cụ Đoàn bằng cách nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là đánh lén.

Nhưng tình hình phải như thế nào mới có thể khiến người đã trải đời vô số như Đoàn Văn lơi lỏng phòng bị, thậm chí sơ xuất đến độ nộp cả mạng mình ra?

Lẽ nào chính là “thấy thang trời”?

Cô ngẩng đầu lên, bên trên ngoài cái lỗ rủ xích đồng ra thì chỉ có nắp đá vừa dày vừa nặng – đứng trên nắp đá, dùng linh phượng hoàng đốt xương rồng là có thể thấy được thang trời ư? Công năng cuối cùng của chuông vàng phục thú là “mở thang trời”, nhưng từ bé đến lớn cô chưa từng nghe nói phải mở bằng cách nào.

Trong đầu Mạnh Thiên Tư chợt lướt vụt qua câu nói mà người bọ ngựa đã viết trong hang động tịch mịch đêm khuya đó.

Thang trời, cô ở đó, cô phải cẩn thận, cô sẽ chết ở đó.