Quyển 9 - Chương 14

Đã tìm được người rồi, lại đang ở trước mặt các hộ núi, thân là lão đại đứng hàng thứ ba, tất nhiên là phải chú ý hành tung, Nghê Thu Huệ lại là người không nhanh không chậm xuống cuối cùng.

Mới đi được hai bước, bà bỗng chú ý tới thế tay bên kia.

Quỷ non không có “thuật ma nước” chuyên dụng như ma nước, nhưng những thế tay cơ bản thì bà vẫn biết, đây cũng không phải là vẫy tay nhảy nhót reo hò…

Trong lòng bà căng thẳng, hét lên: “Đừng xuống vội!”

Đã không còn kịp nữa, dưới chân Giang Luyện đã rơi vào khoảng không, cả người chợt lao vọt xuống dưới.

Chuyện xảy ra quá nhanh, không ai thấy rõ được là chuyện gì xảy ra, Thần Côn đi theo sau lưng Giang Luyện thấy Giang Luyện trong nháy mắt đã thụt xuống dưới, còn tưởng là hắn đạp trúng bẫy rập gì, không chút nghĩ ngợi, vươn hai tay ra bắt lấy đầu vai hắn.

Bắt thì không bắt được, nhưng giữa hai tay Thần Côn buộc thừng nối, đoạn thừng đó lại chuẩn xác tròng vào cổ Giang Luyện.

Song, Thần Côn chẳng có nền tảng võ công gì, cánh tay không có sức, hạ bàn cũng không vững, bởi vậy nên cú tròng này không thể kéo được người lên mà ngược lại, mình còn đâm đầu xuống theo, hai người như hai khúc lạp xưởng nối với nhau, trong khoảnh khắc đều bị rơi xuống.

***

Giang Luyện cũng không nói rõ được là mình đã rơi vào đâu.

Chỉ biết là chỗ này có dạng ống, nhưng không phải ống thẳng, khá giống cầu trượt trong khu vui chơi, khi thì lượn vòng, khi thì ziczac, nhưng tổng thể là đi xuống, trơn trượt, lạnh lẽo – đèn pin rơi xuống trước hắn, ánh đèn pin đánh ra xung quanh, hình ảnh chiếu ra cũng ứng với suy nghĩ của hắn.

Đích thực là băng, bốn bề đều phủ băng, trơn không bám được, người căn bản là không cố định được thân thể, chỉ có thể thân bất do kỷ mà trôi tuột xuống.

Đương nhiên, đó còn chưa phải là điều đáng sợ nhất, hắn bị siết cho hai mắt trắng dã, lưỡi không ngừng muốn thè ra, cái thừng đáng chém ngàn đao này, Thần Côn luôn miệng nói gì mà “nói không chừng đến lúc nào đó sẽ có tác dụng”, bây giờ tác dụng đúng là đã phát huy rồi đấy!

Chính là muốn siết chết hắn!

Thoạt tiên, Giang Luyện liều mạng co khuỷu tay đạp cẳng chân, muốn đạp lên vách ống, dừng tư thế trượt xuống, nhưng lực ma sát thực sự quá nhỏ, hắn lại rút dao găm bên hông ra, chịu đựng cảm giác khó chịu bị siết đến hít thở không thông và trăng sao bay loạn trước mắt xuống, ra sức cắm dao găm sang bên người.

Cũng không biết có phải là chó ngáp phải ruồi hay không, trong một chớp mắt nào đó, hắn thật đúng là dừng lại được vài giây, hắn nắm lấy thừng siết trên cổ, chỉ kịp nói câu “Chú muốn siết chết tôi đấy à” rồi lại trượt xuống.

Lần này, hắn song song hai chiêu, lại lần nữa đạp loạn, đồng thời không ngừng cắm đâm dao, Thần Côn cũng phản ứng kịp, bắt chước hắn hết chống lại bắt, mười mấy giây sau, hai người lại một lần nữa run run rẩy rẩy dừng lại một cách vi diệu.

Đèn pin đã trượt xuống chỗ không nhìn thấy được nữa trước, Giang Luyện đến thở cũng không dám thở mạnh, động tác vô cùng cẩn thận, chậm rãi rút đèn pin bỏ túi bên sườn balo ra – không khoa trương chút nào, băng có thể chính là vật chất ít ma sát nhất Trái Đất, thở dốc hoặc động tác mạnh chút thôi, đánh vỡ cân bằng một cái là hai người sẽ lại tăng tốc lao xuống.

Khoảnh khắc đèn pin sáng lên, Giang Luyện chiếu lên trên trước, tim đập thình thình, rồi lại không nhịn được buồn cười.

Thì ra lần này hai người dừng lại được vậy mà lại may nhờ có Thần Côn: Lúc lão đạp loạn, một chân đã đạp vào một ngã rẽ, bị ép phải “giạng chân”, cú giạng chân này cộng thêm dao găm cắm chọc mới có lần dừng lại quý giá này.

Giang Luyện lại chiếu xuống dưới, trong khoảnh khắc, hai người đồng thời hít mạnh một hơi lạnh, tim suýt ngừng đập.

Ngay bên dưới cách mười mấy mét, trên vách động dựng đứng một mảng băng miếng sắc nhọn, rìa mép vừa mỏng vừa sắc, có thể suy ra, nếu không phải tạm thời dừng lại mà tiếp tục trượt xuống thì chỉ một giây thôi, người sẽ bị cắt ra làm hai nửa, cũng không kịp rên được một tiếng – mà do quán tính, hai nửa cơ thể đại khái còn có thể hợp lại mà trượt cùng nhau, một lúc lâu sau mới dần cọ sát lệch ra vì chuyển động không đồng bộ.

Chỉ nhìn lướt qua thôi, trán Giang Luyện đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng cũng rét buốt, như có gió lạnh thổi qua: Xong thật rồi, lực ma sát nhỏ như vậy, nói không chừng ngay giây tiếp theo, hai người sẽ lại trượt xuống.

Yết hầu hắn lăn lăn, khẽ nói: “Chân chú đang cắm trong ngã rẽ à?”

Thần Côn ừ một tiếng, tiếng ừ vừa run rẩy vừa lí nhí.

Giang Luyện nuốt nước bọt: “Tôi đỡ chú, chú phải…bỏ cả hai chân vào, phải đổi đường, nhanh lên.”

Nào cần hắn nói, chân còn lại của Thần Côn cũng đã liều mạng thò vào ngã rẽ kia, thực ra ngã rẽ khác cũng chưa chắc đã an toàn, nhưng hãy còn tốt hơn là cái chết trong gang tấc này.

Giang Luyện giắt đèn pin vào cổ áo, lưng vận sức chống lên vách ống, ngửa đầu xem tiến triển của Thần Côn: Hai chân Thần Côn đều đã vào bên trong, nhưng đầu lão chúi xuống dưới, cơ thể làm thế nào cũng không dời được vào.

Giang Luyện nghiến răng, đưa tay móc lấy thừng trói, chân đạp một cái lên vách ống, động thân đẩy Thần Côn lên trên. Trong nháy mắt Thần Côn đã trượt vào ngã rẽ kia, đúng như Giang Luyện hi vọng, lực của thế rơi xuống đủ mạnh, kéo cả hắn ở đầu này vào theo – có điều, tuy hai người đã thành công đổi được đường nhưng về bản chất vẫn là hai khúc lạp xưởng vẫn tiếp tục không ngừng trượt xuống, chỉ là thay đổi vị trí trên dưới mà thôi.

Song, ai mà biết được lộ trình mới đổi này có thể có đao băng hay gai nhọn gì không cơ chứ?

Hai người vẫn như cũ, đạp chống càng thêm mãnh liệt, như hai con nhện lớn vùng vẫy giãy chết, lăn lộn trong vách ống, nhưng lần này, vận may không tốt lắm, không dừng được lần nào, có điều ít nhiều gì cũng giảm được tốc độ, sau đó, bất thình lình, ngã đập vào cái gì đó, dưới chân cuối cùng cũng đạp được vật thực.

Thần Côn đã trượt đến choáng váng, trước mắt sao trăng quay vòng, Giang Luyện nhịn cơn ngũ tạng lộn nhào xuống, nhấc đèn pin giắt trong cổ áo lên nhìn.

Đoạn cuối của đường ống này khá hẹp, hai người đứng đối diện nhau cũng có phần chật chội, chiếu lên trên là một đoạn vách ống ziczac, ánh lên vẻ bóng loáng đặc thù của mặt băng, nhìn cực kỳ tuyệt vọng.

Giang Luyện thầm tính thời gian rơi trượt: “Trên mặt dốc kia đại khái là thông xuống không ít đường…”

Ban đầu hắn định nói là “ruột” song nghĩ lại, từ “ruột núi” này đã được dùng rồi, hơn nữa, những ống này nhỏ hơn ruột núi rất nhiều: “…mạch máu, nhìn bên ngoài không ra cái gì, đi tới rồi lập tức xảy ra chuyện.”

Thần Côn rốt cuộc cũng hồi thần được: “Đúng vậy, người lăn xuống đường đầu tiên kia chắc chắn là chết, đường này…an toàn không?”

Bàn về “an tòan” ở nơi này có vẻ như hơi không thực tế.

Giang Luyện lại chiếu đèn pin xuống dưới, trong lòng bất giác đánh thịch một tiếng.

Đạp dưới chân vậy mà lại không phải mặt đất mà là một tấm đồng đen chạm rỗng. Hắn ngồi xổm xuống, cố gắng muốn xuyên qua khe hở trên tấm đồng đen nhìn ra ngoài, nhưng đầu cuối ánh đèn pin chỉ có một mảng đen bóng kỳ dị không rõ là thứ gì.

Hắn sờ sờ rìa mép tấm đồng.

Trên vách ống kết đầy băng, theo lý thuyết, rìa mép tấm đồng này cũng phải bị đóng băng, “hàn” cứng.

Nhưng lại không.

Trong lòng Giang Luyện nổi lên dự cảm không lành: “Tấm này giống như là lắp từ bên ngoài vào, hơn nữa còn là mới lắp gần đây.”

Thần Côn há hốc miệng, lập tức hiểu ra: “Như vậy không phải là giống một cái l*иg sao? Người ta từ bên ngoài rút tấm đồng ra là…bắt được chúng ta?”

Giang Luyện ra hiệu về phía súng phun lửa và súng ống: “Vậy cũng chưa chắc, chúng ta ở đây cũng là giữ chắc quan ải rồi.”

Súng ống và trang bị hiện đại làm Thần Côn vững dạ hơn chút, lão ngửa đầu nhìn vách ống bên trên: “Vậy chúng ta…ra ngoài thế nào đây?”

Giang Luyện cởi balo xuống: “Lên trên không thực tế, leo băng cần công cụ chuyên nghiệp, hai chúng ta thế này…không chơi được. Tôi lại đang thật sự hi vọng có người rút tấm đồng bên dưới ra đây.”

Như vậy còn có thể có cơ hội thoát nguy từ bên dưới.

Có điều, không biết sẽ phải chờ bao lâu mới có người tới rút tấm đồng, Giang Luyện kéo khóa balo ra, rút thanh protein đưa cho Thần Côn: “Ăn chút gì trước đã, bổ sung thể lực, chuyện này không xong được trong khoảng thời gian ngắn đâu.”

Thần Côn nhận lấy xé mở, bẻ nửa rồi đưa trả cho Giang Luyện, Giang Luyện nhận lấy, chưa vội ăn ngay, bần thần một lúc mới hỏi lão: “Chú nói xem, liệu Thiên Tư có rơi vào…mạch máu này không?”

Thần Côn vừa nhai vừa nhíu mày: “Không thể nào, nếu cô ấy trượt vào mạch máu đao băng bên kia thì cũng…quá thảm rồi.”

Tay Giang Luyện bất giác run lên.

***

Nếu để Mạnh Thiên Tư chọn, cô đại khái cũng sẽ không cảm thấy tình cảnh hiện giờ của mình tốt hơn trượt vào mạch máu đao băng bao nhiêu.

Cô sắp không ôm được xác băng của Đoàn Văn Hi nữa rồi.

Ban đầu, cô ôm chỗ vai cổ của xác băng, cố leo lên mấy lần đều không thành công, thân mình còn không ngừng trượt xuống dưới, bản thân cô cũng không rõ từ lúc nào đã không còn là ôm vai cổ nữa mà thành ôm eo xác băng rồi.

Càng hỏng bét hơn là thuốc tê tiêm vào vết thương ở chân cô đã hết tác dụng, ngẫu nhiên dời chống một cái thôi cũng đau đến run lẩy bẩy nửa người.

Không thể cứ treo xuống như thế mãi được, ý thức của cô đã sắp tan rã rồi, có mấy lần thậm chí còn muốn liều lĩnh nhắm mắt lại ngủ.

Trên đầu vọng tới tiếng “ò ò ò”.

Ò cái đầu mày đó mà ò, Mạnh Thiên Tư ngẩng lên, rống: “Mày!”

Tiếng “ò” ngừng lại, lát sau, cái đầu nhỏ của con gà tuyết từ mép động thò xuống dưới.

Mạnh Thiên Tư nói: “Mày đi tìm cứu viện cho tao, hiểu không? Tìm cứu viện! Bọn tao có hai mươi mấy người bị vây ở đây, dù sao cũng phải tìm được một hai người tới, hiểu không? Cút đi tìm đi! Dẫn người tới đây! Không phải là mày biết bay à? Bay cho tao!”

Dù chỉ dẫn được một người tới cũng có thể túm xích kéo cô lên.

Con gà tuyết lại rụt đầu lại, lát sau, cô nghe thấy tiếng con gà tuyết vỗ cánh, trong lòng rất được an ủi.

Song, đợi một hồi rồi lại một hồi, tiếng vỗ cánh vẫn ở bên trên, có một hai lần, cô thậm chí còn trông thấy bóng con gà tuyết xẹt qua cửa động.

Cái quái gì vậy, tao có bảo mày biểu diễn bay lượn đâu?

Cô tức tối gầm lên: “Tao bảo mày đi tìm người cơ mà!”

Cũng không biết có phải là gầm quá hung dữ không, con gà tuyết đang bận bay tới bay lui bị dọa giật mình, vậy mà lại ngã từ trên mép động xuống. Mạnh Thiên Tư trơ mắt nhìn nó hoảng hốt thất thố, đập loạn cánh, trượt va vào một bên vách đá, lại lăn lông lốc xuống, rất nhanh sau đó đã không còn nhìn thấy đâu nữa.

Mạnh Thiên Tư tức giận đến trước mắt tối sầm.

Nó chỉ là gà.

***

Giang Luyện còn chưa ăn xong nửa thanh protein thì chợt mơ hồ nghe thấy tiếng nổi bọt nước ục ục.

Hắn “xuỵt” một tiếng, dỏng tai lắng nghe, lát sau, chợt ý thức được cái gì, nằm rạp xuống nhìn.

Quả nhiên, thứ mảng đen bóng kỳ dị kia đang tới gần.

Thần Côn không nhìn được bất cứ thứ gì nhưng thấy sắc mặt Giang Luyện trắng bệch, giọng cũng lạc theo: “Sao vậy?”

“Bên dưới là nước, nước đang dâng lên.”

Nước dâng? Thần Côn ngớ ra một hồi rồi chợt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Nếu để nó dâng lên, chúng ta không phải là…chết đuối sao?”

Giang Luyện cười nhạt: “Không chỉ vậy, nếu dâng lên, rất có thể nó còn kết băng, đến lúc đó, chúng ta sẽ bị đông cứng trong trụ băng.”

Trụ băng?

Thần Côn đột nhiên nghĩ tới hai hộ núi bị đông trong trụ băng mà Hoàng Tùng nhắc tới.

Chẳng lẽ là bị đông cứng thành trụ băng ở đây?

Lão hoảng đến răng đánh vào nhau canh cách: “Mau mau mau, Tiểu Luyện Luyện, chúng ta mau leo lên thôi.”

Leo thế nào chứ, sống lưng Giang Luyện lạnh buốt, nhanh chóng lật balo, dù hắn không phải quỷ non nhưng vật dụng cũng lĩnh như quỷ non, trang bị của quỷ non đa số là để leo núi…

Tìm được rồi, hắn móc một gói đinh đóng đá và một cái búa gấp ra, bảo Thần Côn cầm đinh đóng đá giúp mình, bản thân thì khẩn trương tìm chỗ có thể nện búa được.

Tiếng nổi bọt nước ục ục càng lúc càng gần, trán Giang Luyện túa mồ hôi, cũng may, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ cao bằng vai, có thể đóng được đinh đóng đá.

Hắn nhanh chóng chống mũi đinh lên mặt băng, liên tiếp gõ búa, nhất thời vụn băng lả tả, đóng xong một đinh, nước đã ngập ướt tấm đồng đen.

Giang Luyện co một chân lên, phân phó Thần Côn: “Mau lên, đạp lên chân tôi trước. Lên rồi thì mau chóng tìm xem còn chỗ nào đóng đinh được nữa không.”

Thần Côn giẫm lên chân Giang Luyện, lại vươn tay bắt lấy đinh đóng đá, vừa với tay xuống, cả người cả đinh đã tõm một tiếng rơi xuống.

Đinh đóng đá này đến lực bắt còn không chịu được thì càng đừng nói đến chịu thể trọng của một người đàn ông trưởng thành.

Đường này không thông, Giang Luyện chỉ cảm thấy trong tai ù ù, hắn tự động viên mình, cũng động viên Thần Côn: “Không sao, chúng ta nghĩ cách khác, nhất định là có cách…”

Nước đã ngập đến mắt cá chân, rót vào miệng giày leo núi, dưới chân lạnh toát.

Đúng lúc đó, Thần Côn nửa người ướt đấm, vừa mới bò dậy bỗng tóm lấy cánh tay Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, cậu…cậu có nghe thấy không?”

Giang Luyện và Thần Côn nhìn nhau, môi hai người đều không kiềm chế được mà run lên.

Nghe thấy, đó là tiếng răng rắc răng rắc từ trên cao xuống thấp đang càng lúc càng gần.

Thoáng sững sờ, hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên cao.

Đó là…không thể nói rõ được là cái gì nữa, màu nâu xám, như đá núi, hàng ngàn hàng vạn, rợp trời ngập đấy, chi chít chằng chịt, tròn tròn cuồn cuộn, vừa như thủy triều vừa như bầy châu chấu, dọc theo vách ống mạch máu, ùn ùn ập xuống dưới.