Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 9 - Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong mắt Mạnh Thiên Tư có nhỏ ánh sáng, có điều ánh sáng chỉ có thể nhìn được đại khái, không thể giúp cô nhìn chi tiết hơn – đèn pin ở ngay trong túi đeo sau lưng, nhưng hiện giờ tính mạng như mành treo chuông, cô không rảnh tay mà lấy được.

Đây không phải đống băng gì mà là một người, toàn thân bọc trong băng, năm này qua năm khác, sương trắng che kín, nếu không phải cô ngã xuống, ôm lấy, lại hà hơi nóng lên mà chỉ nhìn từ trên xuống thì sẽ thực sự cho rằng đây là một khối băng treo.

Trong đầu Mạnh Thiên Tư ong ong, cô muốn leo lên nhưng người đang ở giữa không trung không mượn được lực, trong lòng lại đang hoảng loạn, thử đạp mấy cái leo lên, dưới chân đều bị trượt, có một lần thậm chí còn suýt trượt rơi xuống, hơn nữa thử đi thử lại như vậy cũng tác động tới xích treo, một người một cái xác băng, ôm nhau đu đưa lắc lư trong bóng tối vắng lặng trống trải, cảnh tượng này thật sự nghĩ mà ngạt thở.

Quá lạnh, ngón tay đã bị cóng đến cứng ngắc, Mạnh Thiên Tư cố gắng rụt tay vào ống tay áo, dựa vào lực của hai chân và hai cánh tay ôm chặt xác băng – không thể để trần da bám lên mặt băng được, bằng không, bám bám một hồi sẽ bị đông lạnh dính vào với nhau, không kéo ra được nữa.

Cô thở hổn hển gấp hơn, hơi trắng thở ra liên tục làm tan sương trắng trên mặt băng, khiến cô có thể nhìn được nhiều hơn.

Người phụ nữ này bị treo ở đây đầu trên chân dưới, trên cổ quấn một vòng xích, nhưng không phải là bị treo cổ chết, người chết vì treo cổ lưỡi sẽ thường thè ra ngoài, tròng mắt lồi ra, nhưng bà thì không, đại khái là bị gϊếŧ trước rồi mới treo.

Cô đoán được người phụ nữ này là ai.

Lúc cụ Đoàn mất tích, tuổi đã quá thất tuần, quả thực là đã già, tuổi tác tương xứng.

Diêm La cũng đã chính miệng thừa nhận là gϊếŧ cụ Đoàn.

Me lớn Cao Kinh Hồng từng mơ thấy cụ Đoàn, đỏ hoe mắt nói với cô, me Đoàn “chết không được yên ổn, trên không chạm trời dưới không chạm đất, mỗi ngày đều rất khổ cực”…

Thì ra “trên không chạm trời dưới không chạm đất” là như thế.

Cô cố gắng không nhìn khuôn mặt dưới lớp băng kia.

Tại sao Diêm La lại muốn gϊếŧ cụ Đoàn?

Đoạn đường vào ruột núi này, rất nhiều chỗ cần dùng đến quỷ non, có thể xuống tay hạ sát thủ chỉ có thể chứng tỏ rằng…

Ông ta đã lấy được thứ mình mong muốn, cụ Đoàn không còn giá trị lợi dụng gì với ông ta nữa.

Mạnh Thiên Tư mờ mịt nhìn chung quanh.

Diêm La đã lấy được tinh kỳ lân ở đây ư? Không phải chùm nho trong hầm đất trôi nổi mới là tinh kỳ lân sao?

Còn nữa, theo lý thuyết, tới đây rồi, cái rương đối với Diêm La cũng chẳng còn giá trị gì nữa, cái rương đã bị vứt đi đâu rồi?

***

Nghê Thu Huệ chỉ ít hơn Đường Ngọc Như một tuổi, mấy ngày trước vừa qua tuổi sáu mươi lăm.

Thân mình bà gầy mỏng, vóc dáng cũng thấp nhỏ, được một đám hộ núi vây vào giữa, không có vẻ gì là giống một tóc núi có thể chỉ huy ra lệnh mà giống như một bà lão giúp việc vặt hơn.

Giang Luyện sợ mình tìm nhầm người, xác nhận lại với người bên cạnh lần nữa rồi mới đi về phía bà, vào thẳng vấn đề, tự giới thiệu, bày tỏ mình cũng muốn tham gia lần cứu viện này.

Trên cổ Nghê Thu Huệ treo một cặp kính không gọng có dây đeo, bà giơ kính lên trước mắt, nheo mắt nhìn Giang Luyện hồi lâu, nói: “À, cậu chính là Giang Luyện đó hả.”

Giang Luyện trực giác: Tuy rằng mình chưa được gặp tất cả bảy vị cô bác, nhưng bảy cô bác này thì chỉ sợ đến chòm sao sở thích của hắn cũng đều đã biết rõ ràng.

Nghê Thu Huệ nhìn hắn xong, lại nhìn ra sau hắn: “Đây là…anh Thần?”

Thần Côn vội gật đầu, cũng chủ động xin đi đánh giặc: “Tôi cũng muốn đi cùng, dẫu tôi không đánh đấm được gì, chạy cũng không nhanh, nhưng mà…”

Nghê Thu Huệ ngắt lời lão: “Tôi hiểu, làm việc không thể chỉ dựa vào nắm đấm mà còn phải có một hai bộ óc dùng được, có thể cung cấp ý kiến. Muốn đi thì đi thôi, dù sao cũng chẳng có manh mối gì, đến lúc đó đều là lần đá qua sông cả.”

Nói đoạn, khom người xuống chậm rãi phân phó những người khác.

Thần Côn nhìn bóng lưng bà, bất giác sinh lòng thất vọng: Thành thật thì lão đã ôm một niềm kỳ vọng nhất định đối với Nghê Thu Huệ, dù sao cũng là nhân vật có thể sánh ngang Đoàn Văn Hi kia mà.

Vậy nhưng lại bình thường giản dị đến mức này.

Lão chọt chọt Giang Luyện: “Bác ba này thực sự là tóc núi à? Nhìn không giống gì cả.”

Phải là phải thôi, làm gì có giống hay không? Giang Luyện đáp: “Vậy thì phải khen người ta chân nhân bất lộ tướng mới đúng.”



Trước khi xuất phát, ngoài mang theo giành quỷ non ra, hộ núi lại nhất trí đến phòng vật tư lĩnh thêm trang bị.

Nói là phòng vật tư nhưng thực ra cũng chỉ là một căn lều lớn hơn bình thường một chút, bên trong cất chứa trang bị mà đàn bò yak mới thồ vào, phần lớn là súng ống và súng phun lửa, cũng có vài dụng cụ dao kéo khoan cắt đơn giản.

Giang Luyện cũng đi, đến rồi mới phát hiện ra người phụ trách ghi sổ phân phát lại là Đào Điềm.

Hắn hơi bất ngờ: “Em cũng ở đây?”

Đào Điềm cụp mắt, có phần mất tự nhiên: “Dạ, em không đủ tư cách đi cứu viện nên làm chút công tác hậu cần.”

Giang Luyện cảm thấy Đào Điềm hơi khiến người ta khó đoán: Theo lý thuyết, người với người phải càng ngày càng thân thiết hơn mới phải, hai người còn từng trải qua nguy hiểm một quãng đường – sao bây giờ lại thành ra khách khí như mới quen thế này?

Có điều ý nghĩ này chỉ vụt qua trong một chớp mắt, hắn nhìn vật tư muôn màu muôn vẻ trong lều: “Này, có gì ăn ngon không?”

Đào Điềm hơi sửng sốt: “Có thanh protein, lương không của anh không đủ ạ?”

“Không phải, buồn mồm, muốn ăn cái khác,” Giang Luyện cười, “Có mỗi thanh protein thôi à, bên em không thể chuẩn bị cái gì khác? Trong núi khô khan đã khô khan thế rồi mà còn ăn mãi vậy thì nhàm chán uể oải lắm.”

Đào Điềm hơi áy náy, tai lặng lẽ ửng đỏ: “Thật sự không có… Lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Không có à…

Giang Luyện nhớ Thần Côn có một túi đồ ăn vặt lớn xanh xanh đỏ đỏ, lại quay về tìm lão đòi.

Thần Côn rất khẩn trương, lấy túi ngủ bao kín đống đồ ăn vặt lại: “Không phải đã cho cậu một gói bim bim tôm rồi à, Tiểu Luyện Luyện, sao cậu tham thế?”

Giang Luyện nói: “Không phải là tôi muốn, Thiên Tư ở trong đó đã hai mươi tư tiếng rồi mà không được ăn cái gì khác. Cô ấy là sếp, sắp xếp cho chú ở khách sạn năm sao, lại cho chú một cặp kính thời thượng như thế…”

Ngụ ý là: Chú cân nhắc lại xem.

Thần Côn nén đau, lại nộp một gói cơm cháy ra.

Giang Luyện kéo khóa mở balo ra, gói bim bim tôm cũng ở trong đó, bởi phản ứng cao nguyên nên gói bao căng phồng, phát ra những tiếng bép bép nho nhỏ.

Hắn bỏ cả gói cơm cháy vào.

Hai gói đều cho cô.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Cô hẳn là…sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

***

Giống như Cảnh Như Tư, Nghê Thu Huệ cũng chọn ra hai mươi người, cộng thêm Giang Luyện và Thần Côn, tổng cộng hai mươi ba người.

Đoàn người gắng hết sức trang bị gọn nhẹ đi nhanh, nhân lúc trời còn chưa tối, đi lên núi.

Nghê Thu Huệ tâm sự nặng nề, bà hỏi chuyện Hoàng Tùng nửa ngày mà không hỏi ra được cái gì có giá trị, chuyến cứu viện này đến khung sườn kế hoạch tổng thể cũng không có, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, cảm giác này thật sự rất không dễ chịu.

Thủ lĩnh không nói gì, chúng hộ núi tất nhiên cũng im như thóc, chỉ có Thần Côn là lải nhải dông dài, nói chuyện với Giang Luyện về vấn đề của mình.

“Cậu nói xem, tôi đã nghĩ thế nào mà lại đi làm phản đồ?”

Giang Luyện sửa đúng lão: “Dùng đúng chủ ngữ đi được không? Đã nói bao lần rồi, người đó không phải chú, cùng lắm chỉ là tổ tông chú thôi.”

Thần Côn không lọt tai: “Còn nữa, khẩu thuật đó của Huống tổ, tôi thực sự cảm thấy là do tôi viết.”

Giang Luyện thở dài, một lần nữa sửa đúng lão: “Không thể là chú viết được, thời thượng cổ đến chữ còn không có, sao có thể có sách vở? Khẩu thuật đó của Huống tổ là đời sau nhà họ Huống dùng ngôn ngữ, cách hành văn mình quen thuộc ghi lại, chú nhiều nhất chỉ là biết nội dung, sau đó vô thức thuận theo cách hành văn này nói nốt ra mấy câu còn lại thôi.”

Thần Côn đuổi riết không tha: “Đúng vậy, nhưng sao tôi lại biết nội dung khẩu thuật? Lẽ nào tôi chính là Huống tổ? Tôi là…người một nhà với cô Huống? Là người nhà họ Huống ném tôi ở cửa thôn thôn Thôn Nhỏ?”

Ông chú này thật là, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, phân tích chuyện của người khác thì đâu ra đấy, đến chuyện của mình thì lại mơ mơ hồ hồ.

Giang Luyện nguýt lão: “Chú tỉnh lại đi, người nhà họ Huống đã gần tuyệt tự rồi, lúc chú bị vứt bỏ, cụ nuôi tôi đã dẫn Huống Vân Ương mở siêu thị ở Nam Dương lâu rồi.”

Nói tới đây, hắn hơi khựng lại: “Có điều, lời chú đã nhắc nhở tôi một chuyện.”

Thần Côn khẩn trương: “Nhắc nhở cậu cái gì?”

“Huống tổ này biết quá nhiều. Chú nghĩ mà xem, ông ta chỉ là một người thợ bình thường, còn là một người bị ép phải phản bội, đừng nói là tầng lớp quyền lực nòng cốt, đến vòng ngoài cũng không được tính vào.”

“Người có mới nới cũ như vậy, sau khi bị lợi dụng xong có thể bảo toàn được một cái mạng đã là rất may mắn rồi, phe Xi Vưu sao có thể ủy thác trọng trách cho ông ta, để ông ta biết nhiều bí mật như vậy chứ?”

“Quỷ non ma nước còn chẳng hay biết gì, một người thợ bình thường mà lại biết mắt phượng hoàng, thang trời Côn Lôn, tinh kỳ lân, có phải là hơi bất hợp lý quá rồi không? Bí mật lớn như vậy mà ông ta lại chỉ cần ‘tỉ mỉ dò la’ là nghe ngóng được, công tác giữ bí mật của phe Xi Vưu có phải kém quá rồi không?”

Mẹ nó, Thần Côn nuốt liên tiếp vài ngụm nước bọt: Đúng vậy, đạo lý đơn giản như vậy mà sao lão lại không nghĩ ra?

Lão lắp bắp: “Vậy, ý cậu là?”

Giang Luyện trầm ngâm: “Trong này hẳn là còn có một người địa vị không thấp khác, khẩu thuật của Huống tổ tám phần mười là xuất phát từ người đó.”

Thần Côn như chìm trong sương mù: “Người đó là ai? Tôi à? Không phải là tôi đã bị bại lộ, bị phe Hoàng Đế mổ bụng moi ruột rồi sao?”

Giang Luyện cười: “Chú đừng tự nhận là kẻ phản bội vội, tính đến giờ, chú cũng chỉ là thấy được một số cảnh tượng mà thôi. Như lời chú nói, một người cầm đao chém một người, có thể là hành hung, có thể là tự vệ, cũng có thể là cứu người làm việc nghĩa…”

Lời còn chưa dứt, đội trước dần dừng lại, rất nhanh có người chuyển lời, nói là nghỉ ngơi tại chỗ năm phút.

Năm phút, Giang Luyện đến ngồi xuống cũng lười, hắn nhìn xuống dưới, vừa hay có thể trông thấy cái hồ dưới chân núi kia.

Trời đã xâm xẩm tối, nhưng trên mặt hồ vẫn mơ hồ hiện bóng dãy núi, tầm nhìn ở đây trống trải, người đang ở lưng chừng núi, suy nghĩ trong lòng cũng ung dung hơn.

Đang nhìn đến xuất thần thì khóe mắt chợt liếc thấy Nghê Thu Huệ: Bà đứng bên vách núi, đang giơ cặp kính có dây đeo kia lên, cũng đang nhìn hồ nước dưới chân núi.

Bác ba này thật thú vị, chẳng lẽ bị cận thị cao độ? Làm tóc núi, phải vào núi thường xuyên mà mắt lại không tốt…

Giang Luyện phì cười, hắn dời mắt đi, nhìn sang nơi khác.

Vậy nhưng lát sau, khi chuyển trở về, lại thấy Nghê Thu Huệ vẫn đang nhìn, không chỉ vậy, những người bên cạnh bà cũng dần đứng lên, chỉ trỏ về phía hồ nước kia, Giang Luyện nghe thấy có người xì xào: “Không giống thật, quả thực không giống…”

Cái gì không giống? Giang Luyện nhìn về phía mặt hồ một lần nữa, nhìn một lúc, tim đập thình thình.

Vãi chưởng, bóng trên mặt hồ và núi đứng bên cạnh không giống nhau, nói cách khác, cái bóng trên mặt hồ nhìn thì như bóng núi ven hồ, ngó lướt qua cũng quả thật là có vài phần giống nhau, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, thực ra là không phải.

Hắn vội bảo Thần Côn: “Tấm bản đồ đâu, lấy cho tôi.”

Thần Côn không hiểu ra sao, rút ra đưa cho hắn.

Giang Luyện nhanh chóng mở ra, đối chiếu qua lại mấy lượt liền với cái bóng trên mặt nước, mà lần này thì cơ hồ hoàn toàn ăn khớp.

Hiểu rồi, tiền nhân đã sớm tiên liệu được thế núi sẽ có thay đổi, hoặc có lẽ, chính tiền nhân đã quyết đoán thay đổi thế núi – nhưng họ lại đặt thế núi chân chính trong hồ nước, cũng không biết là dùng thủ pháp gì mà có thể dùng thế núi chân chính này đè lấn lên bóng núi, hiện ra rõ ràng.

Như vậy, lúc hậu nhân tìm núi theo bản đồ, không cần phải tìm hình dạng giống hệt: mắt thấy được biểu tượng rồi thì đi xem bóng, xem bóng thấy khớp thì chính là núi này, dẫu bóng hẹp dài mà núi thì thấp tròn thì cũng không sao hết, từ núi thấp tròn này tìm phương hướng vị trí đối ứng là được.

Giang Luyện cầm bản đồ trong tay, nhanh chóng đi đối chiếu với thế núi trong hồ, thỉnh thoảng lại dịch chuyển vị trí, rất nhanh sau đó, ánh mắt mọi người đều đặt lên người hắn.

Lòng bàn tay Giang Luyện toát mồ hôi: Là ngọn núi này, chính là ngọn núi này. Tuy họ đang ở trên ngọn núi này nhưng chỉ cần so sánh với thế núi hai bên trái phải là sẽ biết, đích đến cuối cùng của Diêm La chính là ngọn núi này.

Hắn rảo bước về phía Nghê Thua Huệ, cũng không kịp giải thích nguồn gốc của tấm bản đồ này, hỏi Hoàng Tùng đứng bên cạnh trước: “Hai cái cửa động mà anh nói cách đây bao xa?”

Hoàng Tùng không trả lời rõ được: “Còn phải đi chừng…bốn mươi lăm phút nữa?”

“Không phải,” Giang Luyện dứt khoát chỉ vào ngọn núi trong bản đồ, “Chúng ta đang ở đây, núi cao chừng này, anh cảm thấy vị trí hai cửa động ở đâu?”

Hoàng Tùng hơi chần chừ, đầu ngón tay di chuyển trên mặt giấy: “Ở đây, chắc là ở đây.”

Vị trí anh ta chỉ vừa vặn là bốn chữ.

Thang trời Côn Lôn.

Hẳn không phải là trùng hợp, hai cửa ruột đó chính là lối vào thang trời.



Lúc trời sắp tối, đoàn người đến được cửa ruột.

Ngoài cửa động còn để lại hai hộ núi canh chừng, hai người này cóng đến co đầu rụt cổ, cuộn người ủ tay, hệt như ông cụ nhà nông l*иg tay vào ống tay áo để ủ ấm những năm tám mươi chín mươi vậy.

Hai người vội tiến lên đón, không đợi Nghê Thu Huệ hỏi đã báo cáo tình hình trước: “Bác ba, mấy tiếng trước, rất kỳ lạ, núi này như rung lên vậy, đứng không cảm giác được, phải quỳ rạp cả người xuống mới nhận ra, như là trong núi có gì thay đổi vậy.”

Lại nhặt một sợi thừng đứt lên cho bà xem: “Trước khi vào cô bảy đã nói sẽ dính dấy lên thừng, truyền tin tức cho chúng ta, lúc mới đầu cháu kéo thế nào cũng kéo không ra, về sau kéo được ra rồi, là bị đứt, cũng không biết là thứ gì cắn đứt nữa.”

Nghê Thu Huệ nhặt lấy đoạn dây đứt, nhìn một lúc, lại cúi người nhìn cửa ruột.

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cửa ruột này, cũng nói không ra là có gì không đúng, hơn nữa, thay đổi “trong” núi thì nhìn ngoài cửa ruột cũng chẳng ra được.

Bà trầm ngâm: “Hay là phái người…dò động trước.”

Lời còn chưa dứt, bốn phía đã im phăng phắc, không ai hé răng nửa lời: Nếu mình bị điểm thì không nói hai lời, cuốn tay áo mà vào thôi, nhưng nếu không điểm tới… Đội tám người, gà huyết gì gì đó đã sớm sôi sục truyền khắp, lòng ai cũng đều sợ hãi, không muốn chủ động xung phong trận này.

Giang Luyện nhìn bốn phía rồi lên tiếng: “Vậy để cháu đi cho.”

Hắn không hề miễn cưỡng, là thật sự muốn vào.

Nói thế nào cũng là chuyện nhà quỷ non mình, ngược lại, người ngoài lại đi đầu, vẻ mặt Nghê Thu Huệ có phần không kìm được thấy thẹn: “Tôi đi cùng cậu, nơi này là vùng núi, có quỷ non sẽ thỏa đáng hơn chút.”

Thần Côn vội tỏ thái độ: “Tôi…tôi cũng muốn vào.”

Dạo gần đây, Nghê Thu Huệ cũng đã nghe phong phanh được không ít chuyện về Thần Côn, biết có một số thứ bình thường trong mắt lão rất có thể chính là điển cố hay cửa đột phá, bởi vậy nên cũng không ngăn cản: “Được, ba người chúng ta lên đầu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »