Chương 33: Bắt nạt

“Cốc cốc”- Tiếng gõ cửa vang lên. Lạc Tâm nhanh chóng đi ra mở. Vừa nhìn thấy Phúc, Lạc Tâm đã hơi giật mình, rõ ràng là mới chỉ có hai ngày, tại sao hắn ta lại có thể thay đổi nhiều như vậy? Chỉ từng ấy thời gian, khuôn mặt Phúc đã gầy hơn, tiều tụy hơn. Dưới đôi mắt hắn là quầng thâm, đầu tóc cũng rối bời. Quần áo trên người thì xộc xệch, thậm chí còn có thể nói là hơi bẩn thỉu.

Mời hai anh em ngồi xuống, Lạc Tâm nhìn Phúc rồi mới quay sang Phú hỏi:

- Mới có hai ngày mà, em trai anh rốt cuộc đã gặp những gì vậy?

Phú thở dài nắm chặt lấy tay em trai mình, đôi tay Phúc lúc ấy còn đang run run. Anh ta trả lời:

- Tôi cũng không rõ. Mấy ngày nay nó thậm chí còn không dám ngủ. Tình hình của nó so với lúc trước còn tệ hơn.

Lạc Tâm đứng lên rồi đi đến trước mặt Phúc. Anh nắm lấy tay hắn ta rồi nhắm mắt lại. Kỳ lạ là kể từ lúc gặp nhau, anh không hề nhìn thấy “người mẹ” kia đi theo. Tuy vậy, trên cơ thể Phúc lại có rất nhiều oán khí, thường thì người bị ám sẽ không như thế. Chắc chắn…

Lạc Tâm nắm chặt Phúc, miệng lẩm nhẩm một cái gì đó. Phú ở bên ngoài không thấy được gì cả nhưng con chó trong góc nhà đã thấy một oan hồn bị lôi từ trong cơ thể Phúc ra. Còn Phúc thì ngất đi ngay lặp tức.

Anh thả tay hắn ta ra, nhìn về phía oan hồn của người mẹ:

- Con trai cô, cậu ấy nhờ tôi nói rằng cậu ấy không muốn cô trả thù người này, cậu ấy không muốn cô mất đi cơ hội được đầu thai…

Oan hồn gầm lên một tiếng lớn. Phú có thể cảm nhận được trong phòng như lạnh hơn. Cơn gió lạnh qua đi. Phú lại cảm thấy xung quanh như có tiếng than khóc của một người phụ nữ. Còn lạc tâm có thể nhìn thấy được oan hồn người mẹ đang ngồi thụp dưới đất. Mái tóc rối và dài của mẹ được xõa ra nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xanh đen còn đầy nét nhăn. Oan hồn liên tục hét và khóc, những giọt “nước mắt” đỏ ngầu chảy liên tục từ mắt bà. Chúng thấm vào bộ quần vải thô cũ kỹ dính đầy máu kia. Cuối cùng, người mẹ ấy cũng chẳng thể làm gì ngoài khóc lớn.

Nhưng rồi nó lại im bặt, bên cạnh mẹ chính là Nam- đứa con trai của mẹ. Cậu ngồi xuống bên cạnh mẹ rồi ôm lấy mẹ. Trông chốc lát, linh hồn của hai mẹ con như tỏa ra một loại ánh sáng lung linh và chói lóa và rồi cùng nhau biến mất.

oOo

Phúc mở mắt ra cảm thấy cơ thể của mình đau nhức vô cùng. Bỗng một bàn chân đạp mạnh vào mặt hắn ta. Đang lúc hắn muốn chửi ầm lên thì bỗng khuôn mặt của người ban nãy đánh hắn xuất hiện… Người đó chính là hắn, là hắn thời cấp ba. Chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì hắn đã nghe thấy giọng của mình và mấy đứa bạn:

- Ê chúng mày, hình như nó mới định chửi tao hai sao ý?

Một đứa bên cạnh hùa theo:

- Đúng rồi đấy mày. Lúc mày đạp nó xong tao mồm nó há ra to lắm. Chắc bọn mình chưa dạy dỗ nó tới nơi rồi.

Phúc cấp ba nghe thế thì cười lớn rồi cầm một cái rẻ lau dưới đất lên, nhét thẳng vào miệng hắn. Cái mùi rẻ kinh khủng tới mức làm hắn suýt thì nôn ra nhưng do miệng đang bị chặn lại nên hắn không thể làm vậy mà chỉ có thể tiếp tục chịu đựng. Đương nhiên, hắn cũng muốn vùng lên lắm, nhưng cơ thể hắn lại cứ cứng đờ như bị một thứ gì đó giữ lại. Vậy nên hắn chỉ có thể nằm bẹp dưới đất mặc cho đám mấy thằng con trai kia liên tục đá và đạp vào người mình.

Một thằng trong đó nhổ nước bọt lên đầu hắn. Tên đó ngồi xổm xuống, hắn vẫn nhớ người này từng là một an hem thân thiệt với mình. Gã đó khinh bỉ cười:

- Này, thằng chó!- Gã lại đột nhiên hét to- Mày đang lườm bọn tao đấy à?

Phúc cấp ba thấy gã mất kiểm soát thì đẩy ra rồi lấy điếu thuốc đang ngậm trọng miệng ra, dí thẳng vào mặt hắn.

Khuôn mặt hắn như bị thiêu cháy. Hắn muốn hét lên nhưng không được mà chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ư”. Phúc cấp ba vẫn giữ nguyên điếu thuốc trên mặt hắn và nói:

- Làm sao? Nóng lắm đúng không? Mày có muốn tao giúp mày không?

Nói xong mấy đứa khác cầm nguyên một xô nước đen ngòm ra rồi đổ hết vào đầu hắn. Chúng ấn đầu hắn xuống thùng nước đó. Tiếp đó, chúng lại đẩy hắn ngã sấp xuống đất tiếp tục giẫm đạp.

Không biết đã qua bao lâu. Phúc mở mắt ra thấy mình vẫn nằm trên đất. Đám kia đã bỏ đi từ lâu. Hắn cố gắng lết cái thân thể tàn tạ trên đất, qua những mảnh kính vỡ. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của mình qua những tấm kính ấy. Đây là một khuôn mặt mà có lẽ hắn đã quên từ lâu. Là Nam, người bạn học cũ và cũng là nạn nhân bạo lực học đường của hắn. Qua tấm kính, hắn còn có thể nhìn thấy được bên cạnh mình là oan hồn mà hắn thường hay gặp gần đây. Đôi tay hắn run lên, đánh rơi tấm kính nhỏ làm nó vỡ tan tành. Oan hồn của Nam chỉ nhẹ nhàng cười:

- Hãy thử trải nghiệm cảm giác của tôi đi. Hãy xem, quá khứ, cậu đã gây ra những gì? Đã khiến cho một người mẹ tốt như nào chết một cách đau đớn.

Nói rồi oan hồn đó biến mất còn hắn chỉ có thể nằm bẹp dưới đất vì quá mệt mỏi và đau đớn…

oOo

Phúc bổng tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ. Hắn ta nhìn xung quanh thì thấy anh trai của mình. Hắn đã trở lại làm chính hắn rồi, thật may mắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Có vẻ anh đã trải qua rất nhiều chuyện nhỉ?

Là một giọng nó quen những cũng rất xa lạ. Hắn ngồi bật dậy nhìn Lạc Tâm mà không nói gì. Phú thì chỉ yên lặng nhìn hắn. Cả ba người cứ im lặng như vậy cho tới khi ra về, Phú mới cảm ơn Lạc Tâm. Lúc này, anh mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó. Anh chợt lên tiếng:

- A đúng rồi!- Lạc Tâm lôi tờ quảng cáo ra nói- Anh có biết buổi bán đấu giá này không?

Phú nhìn thấy tờ quảng cáo thì ngạc nhiên xong mới trả lời:

- Có, cậu muốn tham gia sao?

- Đúng vậy!

Phú cười nói:

- Vừa hay tôi có thừa một vé. Nếu cậu không ngại có thể đi cùng tôi hôm ấy.

Lạc Tâm nghe thấy thế thì vui vẻ đáp:

- Được, cảm ơn anh.

- Nó tổ chức vào hai tuần nữa. Là chín giờ tối, đi từ đây thì khá mất thời gian…- Anh ta nói xong thì suy nghĩ một lúc- Tôi tới đón cậu được không?

- Thế thì còn gì bằng. Làm phiên anh rồi!

- Không có gì.

Đợi hai người đi rồi, anh mới đóng cửa lại. Con chó trong nhà vốn đã nghe thấy hết cuộc hội thoại. Nó nói:

- Này ~! Vậy là cậu lo xong vụ đấu giá gì đó rồi à? Tôi đi cùng được không?

Lạc Tâm nhìn nó một cách khinh thường rồi quay đi:

- Không. Người ta chỉ đưa tao đi đã phiền rồi mà giờ lại còn thêm mày nữa thì sao chịu được. Hôm ấy thì ngoan ngoãn mà ở nhà đi!

Con chó nghe thế thì ủ rũ mò về cái ổ của nó nằm rên ẳng ẳng như bị cắt tiết… Không là như đang khóc. Lạc Tâm nghe thế thì cũng vô tâm mà bỏ lên giường đi ngủ.

Anh nhắm mắt lại rồi bỗng cảm thấy thật vui nhưng cũng có chút buồn. Nếu như thật sự tìm được thứ đó thì anh sẽ trở về núi. Thật ra suốt một năm ở trên thành phố này, tiếp xúc với nhiều người khác nhau anh cũng cảm thấy khá tốt. Còn khi ở trên núi chỉ có mỗi sư phụ. Không lâu sau cũng sẽ chỉ còn lại mình anh và cả cặp chó mèo kia nữa. Nói ra cũng có chút cô đơn. Nhưng ở dưới núi lâu như vậy, anh cũng rất nhớ sư phụ của mình… Thật không biết nên làm sao? Lạc Tâm thở dài rồi dần chìm vào giấc ngủ. Thôi không biết phải làm sao thì tốt nhất là nên đi ngủ!!