Phương Tuệ Lan như có chút xúc động, nắm lấy tay Lưu Phượng Trân: "Phượng Trân à, tuy cô nói vậy là có ý tốt, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô một chút. Bây giờ tôi là mẹ của Thanh Nhan, nó là con gái của tôi, không phân biệt con trước con sau gì cả. Thanh Nhan từ nhỏ đã hay đau ốm, tôi đương nhiên phải đối xử với nó tốt hơn một chút."
"Phải phải phải, chị Lâm, sau này Thanh Nhan nhất định sẽ hiếu thuận với chị."
Sau đó, Phương Tuệ Lan cố ý giơ túi đồ ăn vặt lên, Lưu Phượng Trân nhìn thấy, vội vàng nói:
"Ôi chao, không chỉ mua quần áo giày dép, còn mua nhiều đồ ăn ngon như vậy."
"Đương nhiên rồi, chỉ có đồ mặc thì không được, phải có đồ ăn ngon nữa chứ, đây là mua cho con bé, không cho cô đâu."
Lưu Phượng Trân xua tay: "Tôi không ăn, tôi không ăn, chị mau mang lên cho Thanh Nhan đi."
"Ừ."
Hai mẹ con Phương Tuệ Lan diễn xong, liền cùng nhau bước vào khu tập thể.
Vừa vào cửa, Phương Tuệ Lan đã gọi to: "Thanh Nhan, con sắp xuống nông thôn rồi, mẹ sợ con ở đó khổ cực, nên mua cho con ba bộ quần áo, hai đôi giày và rất nhiều đồ ăn vặt."
Lâm Thanh Nhan nghe thấy tiếng, chậm rãi bước ra khỏi nhà kho, khi nhìn thấy hai mẹ con giả tạo đến phát ớn kia, ánh mắt cô liền trở nên sắc bén hơn.
Phương Tuệ Lan chạm phải ánh mắt của cô, nhất thời sững người.
Không biết có phải bà ta hoa mắt hay không, sao bà ta lại cảm thấy ánh mắt của nha đầu có gì đó khác lạ so với trước đây.
Hai giây sau, bà ta nhìn Lâm Thanh Nhan trước mặt vẫn là đứa nhỏ gầy gò, xanh xao như vậy, chẳng có gì thay đổi.
Là bà ta nghĩ nhiều rồi.
Một đứa con gái gầy gò, nhút nhát như vậy, làm sao có thể uy hϊếp được bà ta chứ?!
Bà ta và Lâm Tư Tư đi đến trước mặt Lâm Thanh Nhan, giả vờ lấy những bộ quần áo và đôi giày đó ra.
Phương Tuệ Lan nói: “Thanh Nhan, đây đều là quần áo và giày mẹ đặc biệt mua cho con, con mau thử xem có vừa không.”
Lâm Thanh Nhan mặt không cảm xúc nhận lấy quần áo và giày, xoay người trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Ngoài phòng, Phương Tuệ Lan và Lâm Tư Tư nhìn nhau.
Hai người đều nhận ra sự khác thường của Lâm Thanh Nhan hôm nay.
Phương Tuệ Lan khẽ hừ lạnh một tiếng, an ủi con gái: “Nó mặc vào cũng vô ích, căn bản không vừa, lát nữa lại phải trả lại cho con.”
Trong phòng
Lâm Thanh Nhan lấy hai chiếc váy, một chiếc áo sơ mi hoa và hai đôi dép nhựa trong túi ra. Cho dù là quần áo hay giày dép, nhìn sơ qua cũng thấy rất lớn, mặc vào chắc chắn không vừa.
Lâm Tư Tư không bệnh tật gì, ngày thường lại ăn uống tốt hơn cô, tự nhiên sẽ cao hơn và béo hơn cô một chút.
Lâm Thanh Nhan không chê, trực tiếp mặc hai chiếc váy vào người, còn khoác chiếc áo sơ mi ra ngoài.
Mặc dù đã mặc ba lớp như vậy, nhưng trông vẫn có vẻ rộng thùng thình.
Còn về đôi dép, lớn như vậy đi sẽ bị rớt, nên cô ném thẳng vào không gian.
Cô mặc ba bộ quần áo đó và đôi giày vải cũ của mình đi ra ngoài, Phương Tuệ Lan vừa nhìn thấy liền nói: “Ôi chao, Thanh Nhan, con xem con mặc mấy bộ quần áo này rộng quá. Đều tại mắt mẹ không tốt, lại mua lớn cho con rồi, chỉ có thể cởi ra cho chị con mặc thôi, lần sau mẹ lại mua cho con.”
“Không cần cởi đâu, con thấy rất vừa người.”
“Cái gì?”
Lời Lâm Thanh Nhan vừa dứt, Phương Tuệ Lan và Lâm Tư Tư đều ngây người.
Sao nha đầu này lại không theo lẽ thường vậy, những lúc như thế này, chỉ cần họ nói như vậy, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời cởϊ qυầи áo ra.
Hôm nay bị làm sao vậy?