Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuống Nông Thôn Trước Năm 70, Nữ Trí Thức Ốm Yếu Mang Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước đó, họ đã nhiều lần bắt gặp Phương Tuệ Lan nói là mua quần áo cho Lâm Thanh Nhan, nhưng ngày hôm sau đã thấy Lâm Tư Tư mặc rồi, còn Lâm Thanh Nhan vẫn luôn mặc quần áo cũ của Lâm Tư Tư.

Phương Tuệ Lan giải thích với họ là do bà mua nhầm size, nên đành phải cho Lâm Tư Tư mặc.

Một hai lần mua nhầm còn có thể tin được, đằng này hết lần này đến lần khác đều như vậy, rõ ràng là có vấn đề.

Phương Tuệ Lan vốn là mẹ kế, không muốn đối xử tốt với con chồng, lại muốn ra vẻ đạo đức, cố tình mua quần áo lớn hơn để lấy cớ cho con gái ruột mặc cũng là điều dễ hiểu.

Những người sống trong khu tập thể này, không phải là công nhân của nhà máy dược thì cũng là người nhà của họ.

Họ thường không muốn đắc tội với Phương Tuệ Lan, thêm vào đó nguyên chủ vốn không hay than vãn, cũng không hề kêu ca với ai, nên họ đều làm ngơ, lựa chọn hùa theo Phương Tuệ Lan, hoặc im lặng.

Cho đến một ngày, vợ của một chủ nhiệm phân xưởng, một người thẳng tính, đã vạch trần mánh khóe của Phương Tuệ Lan trước mặt mọi người.

Rằng Phương Tuệ Lan hết lần này đến lần khác mua sai kích cỡ, nếu đã muốn mua quần áo giày dép cho nguyên chủ, tại sao không dẫn nguyên chủ đi thử.

Rõ ràng là cố ý lấy cớ mua sắm cho nguyên chủ để mua cho con gái ruột, nhưng lại muốn tạo tiếng tốt đối xử tốt với con chồng, tự nâng mình lên.

Lúc đó, Phương Tuệ Lan ngồi phịch xuống đất khóc lóc thảm thiết, nói rằng bản thân bị oan ức, bà ta thật tâm muốn đối xử tốt với con chồng, cuối cùng bà ta còn chạy ra bờ sông, dọa nhảy sông để chứng minh sự trong sạch.

Từ đó về sau, cho dù Phương Tuệ Lan có giả bộ thế nào trước mặt họ, cũng không ai dám vạch trần bà ta nữa, ngay cả khi không có mặt bà ta, họ cũng không dám nói, sợ rằng mình vô tình sẽ mang tiếng là hại chết người.

Phương Tuệ Lan liền lấy ba bộ quần áo đã mua ra cho hàng xóm xem.

"Này, mọi người xem có đẹp không, tôi chỉ muốn Thanh Nhan nhà chúng tôi ăn mặc thật xinh đẹp. Nói đến đây, mẹ nó mất sớm, con bé lại yếu ớt, tôi không thương nó thì ai thương? Nhìn nó chịu thiệt thòi một chút tôi cũng không đành lòng. Cái gì Tư Tư có thì Thanh Nhan cũng phải có, Tư Tư không có, Thanh Nhan cũng phải có."

"Mấy bộ quần áo này cho Thanh Nhan mặc trước, đợi khi nào con bé mặc chán rồi, không thích nữa thì cho Tư Tư mặc. Còn hai đôi giày này nữa, cũng là tôi mua cho Thanh Nhan đấy, mọi người thấy đẹp không?"

Ba người nghe đến phát ngán, nhưng vẫn gật đầu cho qua chuyện.

"Ừm, đẹp."

Bà ta cười nói: "Chờ chúng tôi mang về cho Thanh Nhan xem, con bé nhất định sẽ thích, chỉ cần Thanh Nhan nhà chúng tôi vui vẻ, tôi làm gì cũng đáng."

Một người phụ nữ trong xóm tên là Lưu Phượng Trân, vốn thích nịnh bợ bà ta, liền bước tới, không ngừng khen ngợi bà ta.

"Chị Lâm đối xử với Thanh Nhan thật tốt, cũng là phúc phận của con bé, gặp được người mẹ kế tốt như chị, thật may mắn cho nó. Tôi chưa từng thấy ai đối xử tốt với con chồng như vậy, còn hơn cả con ruột."
« Chương TrướcChương Tiếp »