Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thánh Gióng] Xung Thiên Chi Lộ

Chương 27: Diệt kim sư nắm động linh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở về từ Trúc Gia gióng vui đùa một lúc cùng mẫu thân lấy cớ đi ngủ để trở vào hấp thu hoả linh thạch( hoả nguyên thạch), hỏa linh thạch trong tay gióng to bằng một của trứng gà.

Gióng dùng mất gần hai canh giờ ở trong tiểu tháp mới hấp thu được hết, nhìn bụi trắng trong tay gióng cảm khái

- một hỏa linh thạch nhỏ có thể tiết kiệm một tháng tu luyện bình thường, hỏa linh lực trong cơ thể dồi dào hơn một chút, đáng tiếc có nhiều hơn một chút thì tốt, hi vọng trúc bá bá có thể thành công khai thác. Thì ta có thể xin một ít rồi.

Nói rồi Gióng nhắm mắt tập trung tu luyện các hệ linh lực khác.

Đèo mã phục cách Trúc gia khoảng mười dặm về phía Tây Bắc, lúc này giữa đèo có một đám hắn tử mình để trần tay lăm lăm vũ khí đang bao quanh một động khẩu từ phía xa không dám lại gần, vì có một con kim tinh sư lớn nằm án ngữ trước cửa động.

Người thì nấp sau gốc cây, người thì nấp sau tảng đá, gò đất thi thoảng thì đầu ra ngó nghiêng. Mặc dù con tinh sư này là yêu thú kết Đan kỳ nhưng họ không sợ, vì nó đang bảo hộ vật phẩm thường thì những yêu thú này Sẽ không đi quá xa sẽ sợ mất đồ.

Họ phải đợi đội phó trở về báo cáo trang chủ ra chỉ thị để sau đó mới xử lý. Một kết đan kỳ yêu thú tuy mới là tiền kỳ nhưng lực chiến đã tương đương với nhân lại kết đan trung kỳ rồi nên họ cũng không giám xung động, đùa chứ nó thổi ra một miệng lửa là cả đám đi tong.

Thấy từ xa trang chủ và đội phó đến chúng nhân lục tục tập trung lại để nghe lệnh

- trang chủ người đến rồi !!!

Lưu Vũ là đội trưởng hiện tại của đội săn sau khi Nguyên Trí không may ngã xuống, hắn tiến lên trước cúi đầu thưa:

- Trang chủ chúng ta nên làm thế nào

Trúc Thanh nhìn chúng nhân rồi quay nhìn con Hoả Sư to lớn. Hỏa Sư từ lúc hắn mới đến cũng nhìn chăm chăm về đây có lẽ nó biết kẻ mới đến như hắn khó chơi.

Hắn cười kết đan kỳ yêu thú dù có hơn hẳn nhân loại cùng cấp nhưng hắn tin tưởng mình có thể Hạ ngục được nó.

Hắn nói với chúng nhân:

- Các ngươi lùi ra xa cảnh giới, ta đi kiếm mồi nhắm tối nay.

Đám thợ săn nghe vậy nhìn nhau cười cười rồi tỏa đi bốn phía cảnh giới, thịt Kết Đan kỳ yêu thú ăn chắc ngon lắm đây lại có thể gia tăng khí lực, không phải lúc nào cũng được ăn nha có thêm mấy bầu nữ nhi hồng nữa thì hết sảy.

Đợi chúng nhân rời đi. Trúc Thanh triệu hồi phi kiếm phóng thẳng về phía hoả sư với khí thế hùng hổ.

Hỏa Sư đang nằm đứng thẳng dậy gầm lớn mồm máu rộng nhúc nhích phát ra tiếng người ồm ồm:

- nhân loại vô sỉ, dám đến tranh đồ của bổn Sư, ta muốn nhai sống ngươi.

Hỏa Sư nó đường đường một soái Sư thần tuấn nào thích bị coi thường đứng dậy chân sau đạp đất khí thế bùng nổ giơ trảo hất bay phi kiếm, miệng phun một hoả cầu về phía trúc thanh.

- tốt một đầu súc sinh.

Hắn nói rồi gọi phi kiếm bị hất văng về trong tay rồi dựng tường nước chắn trước người. Hoả cầu gặp tường nước yếu dần dần rồi biến mất

Trúc Thanh không dừng lại cầm kiếm tiến thẳng cận chiến với hỏa sư. Hắn dùng chính là lưu Thủy kiếm pháp mà lần trước Trúc Ngọc từng diễn luyện ở nhà Gióng, nhưng uyển chuyển và dứt khoát hơn nhiều.

Chiến loạn một đoàn cây cối xung quanh đổ rạp, bụi đất tứ tung. Người ra kiếm Sư né tránh, Sư vung trảo người phi thân, lửa đến thủy đỡ, Thủy đổ lửa phát khói, kẻ bên này kẻ bên kia mắt nhìn nhau.

Trúc Thanh y phục cháy cạnh mặt đen thui, tóc tai toán loạn, một vài vết cào làm rách y phục lộ ra những rãnh thịt rỉ máu.

Hoả Sư bộ lông kim sắc thân đầy vết chém huyết dịch đỏ tươi chảy theo dòng nước thẫm đẫm cả khoảng đất dưới chân.

- Nhân loại chết tiệt, ta thiêu người

Hoả sư ngoác mồm thổi mạnh ra một hoả cầu lớn về phía trúc thanh, chân nó đã run lẩy bẩy hẳn nhiên đã sắp kiệt sức rồi.

Trúc Thanh nhìn trạng thái của Hỏa Sư cười biết đến đòn kết thúc rồi.

Hắn đứng thẳng rang hai tay ra không trung từng quang mang xanh biếc tụ tập lại tạo nên một đại kiếm.

Thanh kiếm đang đứng thẳng lơ lửng theo pháp chỉ của trúc Thanh nằm ngang trên không trung.

- Đại thủy kiếm đi .

Đại kiếm lao thẳng vào hỏa cầu nóng rực, xuyên qua hỏa cầu đâm thẳng vào chiếc miệng lớn, xuyên qua gáy hỏa sư. Hỏa Sư mắt trừng lớn, chân không còn run rẩy nữa cả người đổ sập xuống làm cả mảnh đất dưới chân rung mạnh.

Trúc Thanh nhìn Hoả Sư đã mất đi sinh mệnh thì thở hắt ra một hơi dài. Ngoài Lực chiến hơn nhân loại cung cấp ra thì lực phòng ngự quá biếи ŧɦái khiến hắn mất không ít lực ah.

Chúng nhân từ phía xa quan sát trận đấu cũng thổn thức lúc lâu thì tiến lại nhìn thân thể to lớn của Hỏa Sư nói chính xác hơn là Kim tinh sư hỏa hệ.

Trúc Thanh phẩy bụi đất trên y phục rồi nói:

- chọn ra hai người canh giữ cửa động, còn lại xử lý con Hoả Sư rồi theo ta trở về .

Chúng nhân vâng lời rồi nhanh chóng xử lý thi thể hoả sư, Hoả Sư này toàn thân là trọng bảo, tuy qua cuộc chiến vừa rồi nhưng vẫn còn hiệu dụng.

Trúc Thanh tiến vào động khá rộng cỡ năm mươi thước động là một sắc đỏ rực. Trúc Thanh đứng giữa động ngỡ ngàng, nhiêu đây đã đủ khiến hắn rung động nhưng ai biết rằng nếu khai thác sâu hơn sẽ ra sao.

Trúc gia trang dường như khí vận đang lên, Song nhị linh giờ thêm động linh thạch này, nhưng tài phú luôn kèm theo hung hiểm, lợi cũng vì nó mà hại cũng từ nó mà ra.

" Có lẽ trở về phải tụ tập bô lão bàn thật kĩ chuyện khai mỏ tốt nhất."

Trúc Thanh trấn tĩnh lại, hắn biết rằng chuyện này không thể xung động.

Chúng nhân xử lý xong cơ thể Hoả Sư vào gọi Trúc Thanh:

- Trang chủ, đã xử lý xong.

Trúc Thanh gật đầu hướng Lưu Vũ dặn dò:

- Ngươi cùng hai người nữa ở lại canh giữ động linh này, tạm thời phong kín lại như không có gì, canh giữ cẩn thận nhưng đừng để người khác nghi ngờ.

- rõ, Trang chủ.

Lưu Vũ vâng lệnh hành động, điều phối nhân sự thành hai mảng. hắn chọn ra hai người cương mãnh lanh lẹ ở lại với mình ẩn nấp gần động linh.

Phần còn lại của đội săn thú lưng mang tải nặng theo chân Trúc Thanh trở về gia trang, như thể trở về sau một đợt xâm nhập Vạn Tượng bình thường.

Động Linh đã bị phủ kín như thể chưa từng lộ diện, và những dấu tích của cuộc chiến vừa rồi cũng đã được xử lý một cách cẩn thận không còn một dấu vết.
« Chương TrướcChương Tiếp »