Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xung Hỷ Tiểu Thiếp

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ai ngờ Khương Đông Ly lại miễn cưỡng liếc nàng một cái, không hứng thú nói: "Ta không hề nghĩ sẽ phải làm thê tử của hắn, cũng không muốn làm thϊếp của hắn! Ta chỉ nghĩ vĩnh viễn sẽ ở lại trong vương phủ, sống cùng a mã và ngạc nương."

Tinh nhi vừa nghe, che miệng khẽ cười nói: "Cách cách người thật khờ, là con gái thì chung quy ai cũng đều phải lập gia đình, huống chi Đức Tuyển bối lặc gia tuấn tú lịch sự, có bao nhiêu nữ nhân tranh nhau muốn gả cho hắn, người hiện tại có cơ hội, nhưng lại muốn từ chối!"

Khương Đông Ly không nghĩ như vậy, liền phản đối, "Nếu hắn giống An ca ca, tao nhã hiền lành, như vậy ta sẽ thích hắn, nhưng mà hắn… Hắn thoạt nhìn rất hung ác, ta sợ hắn, trốn hắn còn không kịp, sao lại muốn làm thê tử của hắn hoặc thϊếp hắn chứ!"

"Nói cũng đúng." Tinh nhi thấu hiểu gật đầu. "Đức Tuyển đại bối lặc tuy rằng anh tuấn, nhưng vẻ mặt luôn lạnh như băng, lại nghiêm túc như vậy, không giống nhị bối lặc bình dị gần gũi…"

"Các ngươi đang nói xấu gì ta đấy?" Một âm thanh trong trẻo bỗng vang lên từ phía sau các nàng, cắt đứt lời nói của Tinh nhi.

Khương Đông Ly xoay người lại nhìn, vừa thấy là Đức An, nàng lập tức nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn trên đôi má hồng hồng mà mấy ngày gần đây không thấy được, nàng làm nũng chạy tới bên cạnh hắn, hai tay nhanh nắm lấy tay áo hắn.

"An ca ca, tại sao mấy ngày nay không thấy huynh hả?" Nàng bĩu môi hỏi.

Đức An vươn tay, nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Đông Ly, "Mấy ngày nay ta bận bịu giúp A mã xử lý một số chuyện, cho nên không rảnh cùng chơi với muội. Muội có chuyện gì gấp cần tìm ta sao?”

"Muội có chuyện muốn tâm sự với huynh!" Khương Đông Ly lôi kéo hắn ngồi xuống nơi ghế đá, vẻ mặt rầu rĩ không vui nói.

Đức An thấy thế, nhất thời tái mặt lo lắn không biết nàng vì chuyện gì phiền lòng, khuôn mặt tuấn tú không khỏi buồn bã, mấy ngày nay hắn cũng vì một việc mà tâm trạng luôn buồn bực không vui.

Mắt thấy ngày đại ca chính thức nạp Đông Ly làm thϊếp càng tới gần, tim của hắn cũng đau nhói từng cơn như bị giày xéo, hắn chỉ có thể nhờ mấy chuyện bận rộn làm mình kiệt sức, quên mất đau đớn.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là nhịn không được, hắn không thể không gặp Đông Ly.

Hắn nghĩ thừa dịp còn vài ngày cuối cùng, muốn gặp gỡ Đông Ly nhiều thêm một chút, cùng nàng dạo chơi hoa viên, ngắm hoa, tâm sự, dù sao qua vài ngày nữa, khi nàng thành tiểu thϊếp của đại ca, hắn sẽ không còn cớ hay cơ hội nào để nhìn nàng, cùng nàng dạo chơi nữa.

"Tinh nhi, ngươi lui xuống trước đi! Cách cách ở đây đã có ta rồi." Hắn phất tay bảo Tinh nhi lui, giờ phút này hắn thầm mong chỉ muốn cùng người mình yêu mến đơn độc ở chung một chỗ.

Tinh nhi đi rồi, Khương Đông Ly trợn to mắt, khẩn trương nhìn đông nhìn tây, thấy bốn bề vắng lặng, nàng lúc này mới bình thản mà hướng mắt nàng về An ca ca chuẩn bị trút bầu tâm sự.

"An ca ca, muội có thể không làm tiểu thϊếp của đại ca hay không?" Nàng đáng thương dò hỏi Đức An, giọng nói nhỏ nhẻ, dường như sợ bị người khác nghe thấy.

Trên mặt Đức An thoáng xuất hiện một nụ cười khổ, chẳng phải hắn cũng hy vọng được như thế sao? Đại ca mặc dù không muốn lấy Đông Ly làm vợ, nhưng cũng khăng khăng nạp nàng làm thϊếp, nguyện vọng của hắn cùng chung sống với Đông Ly chỉ sợ là không thể đạt tới.

"Ly nhi, vì tốt uội nên tốt hơn muội vẫn là đi theo đại ca, tuy rằng muội chỉ là một tiểu thϊếp nho nhỏ, nhưng chỉ cần muội chăm chỉ nấu nướng nhiều món ngon lạ, khiến đại ca vui lòng, có lẽ đại ca sẽ thay đổi chủ ý, lập muội trở thành thiếu phúc tấn của hắn." Đức An đau lòng, miễn cưỡng mỉm cười an ủi nàng.

Khương Đông Ly nghe thấy vậy, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, hờn giận nói, “Muội không thèm làm thê tử của hắn. Bộ dáng của hắn lúc nào cũng hung hăng, lúc nào cũng khi dễ muội.”

Lòng Đức An đau buốt, đành vỗ vỗ của bàn tay nhỏ bé của nàng, "Sẽ không đâu, đại ca chỉ là khá nghiêm túc mà thôi, huynh ấy sẽ không ức hϊếp muội đâu!"

"An ca ca, nữ hài tử sau khi lớn lên, là phải nhất định lập gia đình hay không? Không thể không như vậy được sao?" Khương Đông Ly đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.

Đức An bật cười lớn tiếng, trìu mến nói: "Tất nhiên là phải như vậy rồi! Nữ hài tử sau khi lớn lên chung quy phải lập gia đình, nếu không lập gia đình sẽ bị người khác cười chê giễu cợt."

Khương Đông Ly chợt co rút hai bả vai, đầu hơi cúi xuống, nặng nề thở dài một hơi, sau đó chậm rãi quay đầu về phía Đức An, ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu.

"Làm sao vậy? Sao lại nhìn huynh đăm chiêu thế?" Đức An cười hỏi.

"Ai!" Khương Đông Ly lại thở dài một hơi. "Không có gì, muội chỉ nghĩ… tại sao người muội phải lấy không phải là huynh mà là Đức Tuyển đại ca? Muội tình nguyện gả cho An ca ca, cũng không muốn gả cho hắn!"

Đức An nghe vậy trong lòng vui sướиɠ phát điên.

Nhưng mà, ở phía sau đình, dưới tàng cây liễu có một thân ảnh to khỏe cao ngất đang rùng mình, phụt ra một tiếng gầm lạnh lùng cùng ánh mắt nghiêm nghị, cả người mơ hồ tản ra một luồng khí nóng bừng tức giận.

"Muội sao lại nghĩ như vậy chứ?" Thanh âm của Đức An có phần hơi run run. Chỉ cần nàng trong lòng nghĩ đến hắn như hắn nghĩ đến nàng, như vậy hắn sẽ cố lấy dũng khí, liều lĩnh đoạt lại nàng.

"Bởi vì An ca ca luôn tốt nhất với muội, hiểu rõ muội nhất, giống như ca ca ruột thịt của muội vậy!" Khương Đông Ly khờ dại trả lời.

Ở trong lòng của nàng, nàng đối Đức An như là huynh muội thân tình, không có đến nữa điểm giống tình yêu nam nữ, chẳng qua là nàng không phân biệt được hai dạng tình cảm này rất khác nhau.

"Thật chỉ là như vậy thôi sao?" Đức An hỏi lại, trong lòng cười khổ, có phần hơi thất vọng.

"Dạ!" Khương Đông Ly ngọt ngào cười, nghiêng người qua, dùng một đôi tay nhỏ bé ôm chầm lấy vai Đức An, đem cái trán để trên cánh tay hắn, nũng nịu nói: "Đương nhiên là như thế này rồi! Ngoại trừ A mã và ngạc nương ra, người làm Ly nhi vui nhất chính là An ca ca!"

Đức An nở nụ cười vừa vui mừng vừa cay đắng, đưa tay khẽ vuốt mái tóc mềm đen bóng của nàng. Thì thôi vậy! Nếu không thể nào làm nam nhân của nàng, có thể làm ca ca của nàng cũng tốt, ít nhất có thể mỗi ngày vẫn được gặp nàng. Biết được bản thân mình ở trong tim nàng cũng có vị trí dù nhỏ nhoi, hắn cũng đủ thỏa mãn rồi, nhưng… Vì sao trong lòng vẫn như rất đau vẫn rất chua xót?

Không muốn nghĩ nhiều, hắn vươn tay ra, ôm chặt Đông Ly, những ngày mà còn có thể ôm lấy nàng như thế này thì đã không còn nhiều nữa, hắn chỉ có thể nắm chắc thời khắc này, cho đến khi hắn nhất định phải buông tay!

Thấy màn tình cảm này, ở bên ngoài đình, dưới tàng cây liễu thoáng hiện thân ảnh cao lớn, hai tay nắm chặt thành quyền, chứa đầy tức giận mắt đen hơi hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn ngắm hai con người đang ôm nhau bên trong ngôi đình, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười lãnh khốc ma quái…
« Chương TrướcChương Tiếp »