Lão Vương phi hồi kinh, Lý Phượng Kỳ và Diệp Vân Đình nên tự mình ra khỏi thành nghênh đón.
Quý Liêm đẩy ghế lăn đã chuẩn bị từ sớm tới. Lúc này Lý Phượng Kỳ không nhờ ai, tự mình di chuyển đến xe lăn, đợi hắn ngồi xong, Diệp Vân Đình liền đẩy hắn ra khỏi nhà chính.
Đây là lần đầu tiên Lý Phượng Kỳ ra khỏi cửa nhà chính kể từ ngày hắn trúng độc nằm trên giường.
Ngày hôm nay tiết trời quang đãng, ánh nắng quá mức sáng ngời làm hắn nheo mắt lại. Hắn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi phun ra, sắc mặt từ từ bình tĩnh lại, hắn chầm chậm chuyển động ghế lăn, nói: "Đi thôi."
Ba người liền cùng đi ra ngoài.
Thủ vệ ẩn trong viện bất ngờ thấy bọn họ đi ra đều sững sờ một chút. Đến lúc nhìn thấy hai tay Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm chuyển động vòng lăn ghế lăn, biểu tình như nhìn thấy quỷ. Bọn họ hai mặt nhìn nhau nửa ngày, đều ý thức được sự tình không đúng, một người trong đó cấp tốc chạy ra ngoài phủ đi báo tin.
Những người còn lại thì lại hiện thân đi ra, chắn trước mặt ba người: "Vương gia Vương phi dừng chân."
"Các ngươi muốn ngăn bản vương?" Lý Phượng Kỳ chợt giương mắt, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bọn họ. Khí thế thuộc về người bề trên khiến cho mấy thủ vệ đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Những thủ vệ này đều là từ trong Thần Sách Quân điều đến, Thần Sách Quân vốn cũng là tinh nhuệ trong quân lính biên quan lấy ra tạo thành. Phàm là tướng sĩ, đối với Vĩnh An vương luôn tồn tại mấy phần kính nể.
Lúc trước Vĩnh An vương nằm trên giường không dậy nổi còn không sao, bọn họ trước sau cũng không nhìn thấy người, không sợ hãi cũng không kiêng kỵ.
Nhưng lúc này Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng mấy người, ánh mắt lạnh lùng từ trên người bọn họ chầm chậm đảo qua, mang theo uy thế khó có thể dùng lời diễn tả được. Mặc dù hắn vào giờ phút này chỉ có thể ngồi xe lăn ngưỡng mộ bọn họ.
Thủ vệ bất giác càng cong lưng hơn một chút, bọn họ trao đổi ánh mắt một phen, một người tuổi đời lớn nhất trong đó kiên trì bước ra khỏi hàng nói: "Vương gia thứ tội, bệ hạ đã thông báo, thân thể ngài chưa khỏe, còn xin ở lại trong phủ tĩnh dưỡng, không thích hợp... ra ngoài."
"Hả?" Lý Phượng Kỳ cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên rút một cái roi dài đỏ thẫm từ trong tay áo ra, không chút lưu tình đánh lên người thủ vệ: "Bản vương đi hay ở, đừng nói là các ngươi, cho dù là Lý Tung cũng không dám xen vào."
Một roi này của hắn khí lực rất lớn, thủ vệ kia không phòng bị, bị đánh đến lảo đảo một cái, chật vật ngồi sập xuống đất. Lúc ngẩng đầu lên, một vệt máu vắt ngang từ má phải đến cổ, rất nhanh sung huyết sưng lên, nhìn cực kỳ doạ người.
Thủ vệ còn lại cả kinh, theo bản năng lui về phía sau rút đao, đề phòng nhìn ba người.
Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm vuốt ve roi dài trên cánh tay, qua gò má nhìn về phía Quý Liêm: "Ngươi có thể đối phó không?"
Quý Liêm gật gật đầu, làm nóng người nóng lòng đấu một trận.
Trước khi ra cửa bọn họ đã thương lượng xong, Diệp Vân Đình với Lý Phượng Kỳ đi ra ngoài trước, Quý Liêm chặn hậu ngăn cản thủ vệ. Ngũ Canh sớm chờ ở cửa hông tiếp ứng, chỉ cần bọn họ đi tới cửa hông liền có thể thuận lợi thoát thân.
Về phần chuyện sau khi thoát thân, đã không còn nằm trong sự khống chế của Lý Tung nữa.
"Vậy thì giao cho ngươi." Lý Phượng Kỳ nói.
Diệp Vân Đình nghe vậy đẩy ghế lăn lên phía trước, thần sắc y không sợ, liếc qua gò má nhìn Quý Liêm một cái, không yên tâm dặn dò: "Ngươi cẩn thận một chút."
Quý Liêm vang dội mà đáp một tiếng, ngay tại chỗ ôm lấy ghế đá trong viện đập về phía bọn thủ vệ còn chưa lấy lại tinh thần, hắn hả giận nói: "Tiểu gia đã sớm thấy các ngươi không vừa mắt!" Một kẻ hai kẻ, chỉ toàn bắt nạt thiếu gia nhà hắn. Lúc trước ở phủ Quốc công ăn nhờ ở đậu, hắn vì không muốn khiến thiếu gia chọc phải tai họa không dám xuất đầu cũng liền thôi.
Bây giờ có Vương gia làm chỗ dựa, quả thực chính là cơ hội tốt lấy việc công trả thù riêng, hắn đương nhiên phải tìm chỗ bù lại uất ức phải chịu trong khoảng thời gian này.
Hắn quát to một tiếng, mỗi tay nhấc lên một cái ghế đá, cả người chuyển động như bánh xe, vọt về phía thủ vệ rút đao muốn cản bọn họ. Bọn thủ vệ không nghĩ nhìn hắn trắng mập vô hại, khí lực lại to lớn như thế. Ghế đá bày trong nhà này vô cùng nặng, bọn họ một tay nhấc lên cũng có chút vất vả, lại không nghĩ hắn mỗi tay một cái, còn có thể dễ dàng tấn công về phía bọn họ như thế.
Hai cái ghế đá nặng nề kia như hai cái trùy đá trong tay hắn, bọn thủ vệ không dám chính diện đón đánh, chỉ có thể vất vả né tránh.
Diệp Vân Đình nhân cơ hội đẩy Lý Phượng Kỳ hướng ra ngoài sân.
Hai thị nữ nghe tiếng mà đến nhìn thấy tình cảnh này dừng lại bước chân, lại thấy cây roi dài đỏ thẫm trong tay Lý Phượng Kỳ sắc mặt liền hoảng sợ. Các nàng do dự nháy mắt, nhấc váy lên quay người liền chạy như bay về phía cửa lớn Vương phủ, thoạt nhìn hẳn là đi đưa tin.
Lý Phượng Kỳ xì một tiếng, không nhanh không chậm cuốn cây roi lên cánh tay, dùng tay áo to rộng che khuất.
Tuy rằng hắn phế bỏ một đôi chân, không rút được đao.
Nhưng thứ Vĩnh An vương tinh thông, không chỉ có đao.
Những chỗ khuất trong Vương phủ có không ít thủ vệ, chỉ một khoảng ngắn từ chính viện đến cửa hông, bọn họ trước sau gặp ba nhóm người. Quý Liêm lấy một chọi mười kéo lại phần lớn, cá lọt lưới còn lại đều bị cây roi của Lý Phượng Kỳ đánh đến lăn lộn đầy đất.
Mà Diệp Vân Đình từ đầu tới cuối không dao động chút nào đứng phía sau hắn, bước chân kiên định đẩy hắn tiến lên.
Chưa qua thời gian nửa ly trà, ba người đã đến gần cửa hông.
Thủ vệ trong Vương phủ ngã xuống hơn nửa, còn sót lại mấy tàn quân bại tướng giơ đao, không xa không gần vây quanh bọn họ, ánh mắt ẩn hàm sợ hãi, không dám tiến lên.
Lý Phượng Kỳ nhìn thấy bộ dáng quân lính tan rã của bọn họ, lạnh lùng nói: "Một đám rác rưởi. Quân tinh nhuệ trông coi biên quan năm đó chỉ có chút năng lực ấy sao?"
Những thủ vệ kia nghe thấy vậy, trên mặt cũng hơi xấu hổ.
Lý Phượng Kỳ không có cảm xúc mà nhìn bọn họ: "Tránh ra, bản vương tha cho các ngươi một mạng."
Mấy thủ vệ nhìn nhau, ai cũng không dám để đường. Bọn họ mặc dù không rõ ràng lắm việc bên trên tranh đấu, nhưng cũng biết. Nếu hôm nay để cho Vĩnh An vương chạy đi, cái đầu của bọn họ sợ là khó giữ được.
Không ai muốn chết, bọn họ khắc chế sợ hãi tận trong xương tủy, giương đao xông tới.
"Không biết tự lượng sức mình." Lý Phượng Kỳ chợt nở nụ cười, đầu ngón tay bắn nhanh ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào yết hầu người đứng đằng trước.
Động tác của hắn quá nhanh, lúc tên thủ vệ kia ngã xuống hai tay vẫn duy trì cầm đao, con mắt trợn to, thẳng tắp ngã về phía sau.
Máu tươi từ cổ họng trào ra, từ từ nhiễm đỏ sân gạch xám nhạt.
Máu tươi đỏ sậm, phi đao màu bạc. Dòng máu nóng nhuộm lưỡi đao lạnh lẽo, hình ảnh đặc biệt gây chấn động.
Nhất thời làm tất cả mọi người có mặt tại đây đều bàng hoàng.
Đầu ngón tay Lý Phượng Kỳ chuyển một thanh phi đao mỏng manh, cười nhìn bọn họ như nói chuyện phiếm: "Còn ai muốn thử phi đao của bản vương?"
Thủ vệ còn lại mắt lộ ra sợ hãi, hai tay mặc dù còn giơ đao, hai chân lui về phía sau cũng đã mơ hồ run rẩy.
Lý Phượng Kỳ thoả mãn gật đầu: "Đi ra ngoài đi, người bên ngoài Ngũ Canh chắc đã xử lý sạch sẻ."
Ánh mắt Diệp Vân Đình xẹt qua thi thể kia, kiềm chế hồi hộp, bước chân chắc chắn mà đi ra ngoài.
Ba người vừa mới đi tới trước cửa hông, cánh cửa đồng thời mở ra.
Ngũ Canh mang theo hai người quỳ gối hai bên, tay phải nắm thành quyền để lên ngực trái: "Thuộc hạ tới chậm, Vương gia thứ tội."
"Đều giải quyết sạch sẻ rồi?" Lý Phượng Kỳ hỏi.
"Vâng, tổng cộng có tám người, cũng đã xử lý cả." Ngũ Canh nói.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, ánh mắt Diệp Vân Đình đảo qua hẻm sâu bên cửa hông, nhìn thấy hai tên ăn mày từng gặp, hoặc là nói hai Thần Sách Quân ngụy trang thành ăn mày. Bọn họ lúc này tứ chi vặn vẹo xếp thành đống không nhúc nhích trong góc hẻm, hiển nhiên đã không còn hơi thở.
Y cụp mắt nhìn về phía Lý Phượng Kỳ, nhớ lại màn ra tay quả quyết tàn nhẫn của hắn vừa xong, đường nét liên quan đến Vĩnh An vương liền rõ ràng hơn một chút.
Lúc mới gặp, là Vĩnh An vương gầy yếu và tàn ác. Chung sống mấy ngày, phát hiện kỳ thực tính khí hắn cũng không xấu, cũng rất dễ thân cận. Đến hôm nay, lại cảm thấy tin đồn kỳ thực chẳng hề giả, Chiến Thần Bắc Chiêu chỉ cần một ánh mắt, đã khiến người nhìn mà phát khϊếp.
Vậy mà người ra tay tàn nhẫn quyết đoán này, bây giờ lại là đồng minh của y.
Diệp Vân Đình mím mím môi, tràn đầy tự tin rằng cuộc làm ăn này sẽ không thua lỗ.
Mà Quý Liêm lúc trước vừa đánh đến sảng khoái, giờ nhìn thấy thi thể bên ngoài, lại lặng lẽ nhích lại gần Diệp Vân Đình.
"Người của Lý Tung cũng nên đến rồi." Lý Phượng Kỳ trầm ngâm nháy mắt, nhân tiện nói: "Ta với Vân Đình ra khỏi thành đi nghênh đón mẫu thân, tiện đường tặng cho Lý Tung một lễ vật lớn."
Ngũ Canh nói: "Vương gia xuất hành bất tiện, thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa..."
"Không cần." Lý Phượng Kỳ ngoắc ngoắc môi: "Đại công tử đẩy ta đi, đi diễu quanh đường phố chính."
Trong mắt Diệp Vân Đình loé một tia kinh ngạc, suy tư nháy mắt liền mơ hồ minh bạch dụng ý của hắn: "Vương gia là muốn khiến dân chúng trong thành đều biết..." Đã như thế, tất cả mọi người sẽ biết tính mạng Vĩnh An vương không còn đáng lo. Chờ lúc nhân thủ của hoàng đế tới, cũng không dám tiếp tục làm gì nữa.
Dù sao bây giờ bách tính khắp kinh thành đều biết, hoàng đế lo lắng cho bệnh tình của Vĩnh An vương đến nỗi đêm không thể chợp mắt. Bây giờ Vĩnh An vương khỏe lại, tính mạng đã không còn lo ngại, hoàng đế tất nhiên chỉ có thể vui sướиɠ.
Cho dù không vui sướиɠ cũng phải nhịn, làm bộ vui sướиɠ.
"Đại công tử quả nhiên thông tuệ." Lý Phượng Kỳ gật đầu, liền liếc Ngũ Canh một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi còn phải học hỏi nhiều."
Dứt lời vỗ vỗ tay vịn, Diệp Vân Đình liền đẩy hắn đi về phía đường phố chính.
Còn lại Ngũ Canh: "???"
Hắn gãi đầu một cái, nghi hoặc nhìn Quý Liêm: "Có ý gì?"
Quý Liêm mắt to trừng mắt nhỏ với hắn: "Làm sao ta biết?" Nói xong bước nhanh đuổi theo Diệp Vân Đình, rập khuôn đi theo từng bước.
Ngõ hẻm này vừa tối tăm vừa sâu hun hút, còn chất thêm mấy thi thể người chết, âm khí nặng nề, vô cùng dọa người.
***
Mà lúc này, Thôi Hi đang mang người đến phủ Vĩnh An vương.
Cung nữ nội thị như chim cút đi theo sau xe ngựa, đây là phần thưởng do hoàng đế ban để làm thể diện.
Nếu muốn diễn, đương nhiên phải làm đến cùng.
Xe ngựa của Thôi Hi không nhanh không chậm đi tới Vương phủ, nhưng lúc đi được nửa đường, phu xe lại dừng lại, hồi bẩm nói: "Đằng trước quá nhiều bách tính chặn mất đường."
"Phái người đuổi đi là được." Thôi Hi nằm nghiêng trong xe, trong tay thưởng thức một thanh ngọc như ý.
Phu xe theo lời xuống đuổi bách tính cản đường, bên trong âm thanh huyên náo, Thôi Hi mơ hồ nghe thấy thấy mấy chữ "Vĩnh An vương" "Vương phi" "Khỏe".
Mi tâm hắn vừa nhíu, ngồi dậy, đang muốn vén rèm xe lên nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, lại nghe một tiếng ngựa hí gấp gáp dừng bên xe ngựa, một thanh âm vội vàng nói: "Thôi Thường Thị, thuộc hạ có việc gấp bẩm báo."
Thôi Hi đành phải từ bỏ tìm hiểu tình hình bên ngoài: "Có chuyện gì muốn bẩm báo?"
Người báo tin vội vã xuống ngựa, hắn vốn chuẩn bị chạy vào trong cung, kết quả nửa đường bỗng thấy xe ngựa của Thôi Hi ở xa xa, liền vội vàng quay đầu tìm tới. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, chuu vào trong xe ngựa, sắc mặt trắng bệch hồi bẩm lại chuyện vừa mới phát sinh.
"Ngươi nói cái gì?! Vĩnh An vương khỏi bệnh rồi? Còn dẫn theo Vương phi đánh ra khỏi Vương phủ?!"
Thôi Hi cả kinh, ngọc như ý trong tay rơi xuống khay trà hoa lê cứng rắn, vang lên một tiếng trầm đυ.c, tựa như nhịp trống đòi mạng đập vào tim thủ vệ.
Thủ vệ run run, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống, miễn cưỡng đè lại thanh âm kinh hoảng nói: "Vâng, bọn thuộc hạ đã cố hết sức nhưng không cản......" nổi.
Hắn còn chưa dứt lời, thanh ngọc như ý liền đập lên giữa miệng mũi hắn.
Thủ vệ thống khổ che miệng lại, nhổ ra mấy cái răng gãy, cũng không dám kêu đau không dám xin tha, chỉ có thể run lẩy bẩy quỳ úp sấp tại chỗ.
Thôi Hi âm trầm liếc nhìn hắn một cái, đem người một cước đá văng, khom lưng chui ra khỏi xe ngựa.
Hắn nhớ tới mấy chữ vừa vô tình nghe thấy, ra khỏi xe ngựa, liền nhìn về phía trung tâm đoàn người đang tụ tập, lại nhìn thấy bóng lưng hai người thanh niên.
Một người thân thể như ngọc, khí chất ôn nhuận. Một người ngồi ghế lăn, nhưng vẫn không giấu được lạnh lẽo quanh thân.
Rõ ràng chính là Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ đáng lẽ giờ này nên ở trong Vương phủ!