Chương 143

Hạ Lan Diên nói ra chuyện sửa họ cũng là do nhất thời xúc động. Nói xong liền hối hận, lo lắng làm Diệp Vân Đình khó xử.

Nàng căm hận Diệp Tri Lễ, tất nhiên không muốn hài tử của mình mang họ của lão, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, lại ý thức được với Diệp Vân Đình mà nói, Diệp Tri Lễ có lẽ không phải là người dưỡng phụ tốt, nhưng bản thân mình cũng chưa chắc đã là một mẫu thân tốt.

D

iệp Vân Đình không có tình cảm với Diệp Tri Lễ, với người mẹ đẻ chưa từng dưỡng dục y này, cũng chưa chắc đã có cảm tình gì.

Tùy tiện đưa ra chuyện sửa họ, lại giống như nàng gấp không chờ nổi muốn buộc chặt người bên mình.

Nàng hiếm thấy lộ ra ý hối lỗi, lại sửa lời nói: “Ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, nếu con quen rồi không muốn sửa thì thôi. Dù sao cũng chỉ là một cái họ, không quan trọng.”

Diệp Vân Đình chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên mặt nàng, cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra.

Y và Hạ Lan Diên tuy rằng là mẫu tử, lại chưa từng ở chung, nên còn nhiều xa cách lo lắng cũng là bình thường. Nhưng y nguyện ý bước ra bước đầu tiên, đánh vỡ xa lạ giữa hai người.

“Sửa họ chỉ là chuyện đơn giản nhất, con cũng không phản đối.” Diệp Vân Đình suy tư một phen, nhẹ nhàng nói: “Nhưng sau này mẫu thân có tính toán gì?”

Sửa họ chỉ là chuyện đơn giản, phiền toái chân chính còn ở phía sau.

Hôm nay Hạ Lan Diên thừa nhận thân phận của y trước mặt mọi người, việc này truyền lại Nam Việt nhất định sẽ khiến cho triều dã khϊếp sợ, sinh ra sóng gió.

“Ta tất nhiên có tính toán, nhưng cuối cùng phải làm thế nào thì còn phải xem ở con.” Hạ Lan Diên nói thẳng: “Giang sơn này là phụ thân con vất vả giành được, là ta dốc hết sức lực bảo vệ, ta tất nhiên hy vọng con có thể kế thừa. Nhưng ta cũng biết con từ nhỏ lớn lên ở Bắc Chiêu, lại cùng bệ hạ tình nghĩa thâm sâu, nếu con không muốn chia lìa, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”

Diệp Vân Đình quả thật cũng có ý này, với y mà nói, Nam Việt quá mức xa lạ, Bắc Chiêu y sống từ nhỏ tới lớn mới là cố thổ của y. Ái nhân của y, nhà của y đều ở chỗ này.

“Cổ có Võ Chiếu xưng đế, mẫu thân có từng suy xét…… noi theo tổ tiên không?”

Võ Chiếu là nữ tử, Hạ Lan Diên cũng là nữ tử. Các nàng đều dựa vào thân nữ tử đấu đá trong triều đình dành thắng lợi, nắm giữ quyền bính một quốc gia, Võ Chiếu có thể xưng đế, vậy Hạ Lan Diên vì sao không thể xưng vương?

Nghe lời này của y, Hạ Lan Diên liền biết trong lòng y đã có quyết định.

Mắt nàng lộ ra thất vọng, lại vẫn kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước cũng không phải không có người từng đề nghị, nhưng mấy năm nay ta đã sớm xem đủ cảnh ngươi lừa ta gạt, không muốn hãm thân trong đó nữa. Năm đó nếu không phải Hạ gia xảy ra chuyện, ta vốn muốn cầu một ân điển, thoát ly gia tộc, quẳng đi thân phận thế gia quý tộc, cùng Hách Liên Húc làm một đôi phu thê bình dân, tận tình sơn thủy.”

Không có gia quốc chi tranh, không có ngươi lừa ta gạt, không vì quyền thế, không vì danh lợi, chỉ làm một đôi phu thê bình thường.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người.

Hạ gia hàm oan, Hách Liên Húc chết, chỉ còn lại nàng đau khổ giữ cơ nghiệp Nam Việt, đấu đá lẫn nhau, thận trọng từng bước.

Thấy Diệp Vân Đình lộ vẻ vẻ xấu hổ, tựa hồ vì cự tuyệt về Nam Việt mà thấy có lỗi, Hạ Lan Diên ngược lại thoải mái mà cười rộ lên: “Con không cần bất an, thế gian này chuyện không như ý rất nhiều. Nếu con không trở về Nam Việt, ta lại chọn một hài tử trong tông thất là được.”

Nàng ra vẻ nhẹ nhàng im bặt không nhắc tới khó khăn trong đó. Sợ Diệp Vân Đình càng thêm khó xử.

Nhưng Diệp Vân Đình thông tuệ thế nào? Y cũng đứng đầu triều đình Bắc Chiêu, cho dù không rõ ràng thế cục Nam Việt cũng biết đại khái. Tất nhiên hiểu rõ nỗi khổ của Hạ Lan Diên.

Y mím môi, cuối cùng chỉ có thể nói: “Nếu sau này mẫu thân có chuyện khó xử, hãy viết thư cho con.”

Hạ Lan Diên gật đầu, sau đó không hề nhắc đến chuyện công nữa, chỉ cùng hai người uống rượu tán gẫu, nói việc vặt mấy ngày nay.

Sau cung yến, trong triều đình trước sau như một bình yên. Nhưng thân thế ly kì của Trường Ninh Vương lại nhanh chóng truyền ra ngoài.

Trường Ninh Vương này một đường đi tới vốn đã rất truyền kỳ, hiện giờ bỗng nhiên lại thêm một thân phận hoàng tử Nam Việt, trên phố đề tài câu chuyện càng nhiều, trà dư tửu hậu đều đang thảo luận việc này.

Có người nói quả nhiên phường gian nịnh Tề quốc công không thể sinh ra người lãng nguyệt thanh phong thần tiên như Trường Ninh Vương.

Cũng có người có ý đồ dựng lại chân tướng năm đó từ đôi câu vài lời kia, suy đoán năm đó Tề quốc công cứu hạ Thái hậu chẳng lẽ là muốn nhốt người lại coi như cấm luyến. Kết quả Vương phu nhân tâm địa thiện lương biết được âm mưu, liền trợ giúp Thái hậu chạy thoát, còn hảo tâm nhận nuôi nhi tử của Hạ Thái hậu, coi như con ruột mà nuôi lớn……

Còn có người lại lo lắng, Trường Ninh Vương thành nhi tử của Hạ Thái hậu, về sau chẳng lẽ là phải về Nam Việt?

Suy đoán này vừa ra, những suy đoán phong hoa tuyết nguyệt lúc trước đều bị vứt sang một bên, các bá tánh thật sự lo lắng...... Trường Ninh Vương chính là phụ tinh do Tư Thiên Giám kết luận. Nếu Trường Ninh Vương trở về Nam Việt kế thừa vương vị, đế tinh thất phụ, có thể gặp chuyện gì hay không?

Chuyện Trường Ninh Vương đi hay ở chính là liên quan đến an ổn của toàn bộ Bắc Chiêu đấy!

Tin đồn thêm mắm thêm muối truyền đi khắp phố, chờ truyền đủ một vòng lại truyền vào tai những triều thần kia, vậy mà lại làm họ cảm thấy suy đoán này cũng không phải không có lý.

Lúc lập thiên đàn tế thiên, Trường Ninh Vương vừa xuất hiện sấm to gió lớn liền ngừng lại, lúc ấy tuy rằng bọn họ không nói gì, nhưng sau đó hồi thần lại trong lòng vẫn là cảm thấy hơn phân nửa chỉ là trùng hợp.

Nhưng hôm nay đã thử qua thủ đoạn của Trường Ninh Vương, lại biết thân phận của đối phương, ít nhiều cũng phải suy xét lại.

Trường Ninh Vương có thể phụ tá đế vương hay không thì chưa nói, nhưng nếu thật sự trở về Nam Việt kế thừa vương vị, qua thời gian dài Nam Việt nhất định sẽ trở thành đại địch của Bắc Chiêu! Từ phương diện này mà nói, Trường Ninh Vương đối với Bắc Chiêu thực sự là không thể thiếu.

Vì thế những sứ thần Nam Việt thám thính tin tức khắp nơi liền phát hiện, triều thần tiếp đãi mình bỗng nhiên thay đổi thái độ. Lúc trước chỉ cần bọn họ dò hỏi sự tình về Trường Ninh Vương, những người này nhất định là khen ngợi, liệt kê ra sự tích có thể để người kể chuyện kể ba ngày ba đêm.

Nhưng hiện tại nhắc tới, đối phương lại lộ ra vẻ cảnh giác đánh giá bọn họ một phen, tiếp theo cứng mặt nói: “Chuyện Trường Ninh Vương không đề cập tới cũng thế, không bằng ta mời chư vị đến Di Thúy lâu xem việc đời.”

Sứ thần Nam Việt:……

Bọn họ nhạy bén phát hiện ra địch ý của đối phương, nhưng không hiểu được lý do.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã không còn thời gian để ý quan viên Bắc Chiêu bỗng nhiên thay đổi thái độ nữa, bởi vì qua mấy ngày sau, có lẽ tin tức cuối cùng đã truyền tới Nam Việt. Tông thất hoàng thân và các đại thần biết Thái hậu và tiên đế vậy mà có một nhi tử, liền liên tục gửi thư xác nhận.

Tất nhiên là không dám đi hỏi Thái hậu, thư tín chỉ có thể đưa đến trước mặt mấy sứ thần.

Mấy sứ thần Nam Việt tụ ở bên nhau mặt ủ mày ê thở ngắn than dài, lại ngại thái độ của Thái hậu không rõ ràng, một phong thư cũng không dám trả lời.

Ngược lại là Hạ Lan Diên mấy ngày nay mắt điếc tai ngơ với tin đồn nhảm bên ngoài, đầu tiên là sai người thu dọn lại trạch viện cũ của Hạ gia, sau đó lại rủ Diệp Vân Đình cùng đến thôn trang suối nước nóng một chuyến, dọn hết sách cũ bút ký cũ ở thôn trang về.

Nàng lật xem quyển du ký viết hồi niên thiếu, mặt lộ vẻ cảm khái: “Thôn trang và du ký này trăn trở lại rơi vào tay con, có lẽ cũng là duyên phận.”

“Khi đó con nhìn thấy quyển du ký, liền cảm thấy người viết nhất định là một nữ tử vô cùng tiêu sái. Thập phần hào hứng với sơn thủy nhân tình dưới ngòi bút của nàng.” Lại không nghĩ rằng người viết du ký này lại là mẫu thân thân sinh của mình.

Hạ Lan Diên cười khẽ, vỗ vỗ một cái rương khác lấy ra từ nơi bí mật: “Quyển này có lẽ là lúc ấy thu thập để sót, còn lại đều giấu ở đây.”

Thôn trang là huynh trưởng cho nàng khi còn niên thiếu, vì nàng thường xuyên oán giận thượng kinh nhàm chán, huynh trưởng cố ý mua tòa thôn trang này cho nàng, để khi nàng không vui có thể tới thôn trang giải sầu. Sau đó mỗi lần nàng trộm chuồn ra khỏi thượng kinh đều lấy cớ đến thôn trang giải sầu.

Sau mỗi lần chuồn êm trở về, du ký viết xuống cũng đều giấu ở thôn trang, bất tri bất giác mà tích cóp được một rương đầy.

Nàng cũng không nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy mà còn có thể tìm lại.

Mở từng cuốn du ký ra, phía trên đều là hồi ức của nàng và Hách Liên Húc: “Nêu con rảnh có thể đọc xem. Trên này ghi lại không ít chuyện của phụ thân con. Hắn ít nói, nhưng nội tâm thập phần mềm mại, cũng thích nhất là tiểu hài tử. Nếu năm đó ta có thể mang con về Nam Việt, hắn nhất định sẽ thập phần yêu thương con, cũng không nỡ sớm như vậy đã rời đi.”

Nói tới đây, hốc mắt Hạ Lan Diên đỏ bừng, lại nghiêng mặt che giấu đi.

Năm đó Hách Liên Húc thân trúng kịch độc, toàn dựa vào từ nhỏ tập võ căn cốt tốt mới có thể chống đỡ nhiều năm như vậy. Tới cuối cùng, hắn đã gầy không ra hình người, không thể xuống giường, không thể ăn cơm. Phần lớn thời điểm đều hôn mê, toàn dựa vào dược liệu quý báu giữ lại một hơi.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không yên tâm để lại một mình nàng. Cố gắng đến tận khi dầu hết đèn tắt mới không hề yên lòng mà rời đi.

Mấy năm đó nàng triệu tập vô số danh y nghiên cứu chế tạo giải dược cho hắn, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Đến tận năm thứ ba sau khi Hách Liên Húc qua đời, mới có một đại phu dân gian nghiên cứu chế tạo ra giải dược cho loại độc kia.

Nhưng Hách Liên Húc đã sớm không còn nữa.

Khi đó nàng thường xuyên nghĩ, nếu lúc ấy nàng không mềm lòng cầu xin Hách Liên Húc chống đỡ thêm một chút, nói không chừng đã có thể giải độc, bọn họ còn có thể làm phu thê một đời.

Đáng tiếc mọi việc không có nếu.

Diệp Vân Đình nhận lấy quyển sách, động tác nhẹ nhàng phủi sạch bụi bám phía trên: “Con sẽ chậm rãi xem.”

……

Trạch viện cũ của Hạ gia thu dọn xong, Hạ Lan Diên liền không ở lại dịch quán nữa, dọn về trạch viện của Hạ gia.

Diệp Vân Đình đọc du ký phát mê, đơn giản không trở về cung, liền ở lại viện Hạ Lan Diên thu thập cho y, chỉ sai Quý Liêm hồi cung truyền tin, nói đêm nay không về.

Chờ Lý Phượng Kỳ xong việc nhận được tin đã là chạng vạng tối.

Hắn sách một tiếng, thay thường phục đến Hạ trạch tìm người.

Tòa nhà cũ mới dọn dẹp lại chưa qua tu sửa còn lộ ra dáng vẻ cũ kỹ, nhưng bốn phía cỏ dại đã nhổ sạch, bụi bặm được quét tinh tươm, treo lên tấm biển mới tinh, lại nhiều thêm vài phần tinh thần phấn chấn.

Trong nhà còn chưa thêm hạ nhân, chờ Lý Phượng Kỳ đi vào tiền viện mới có hạ nhân chào đón.

Hạ Lan Diên đang ở trong viện uống trà, nhìn thấy hạ nhân dẫn Lý Phượng Kỳ lại đây, liền cười: “Bệ hạ thật là một khắc cũng chờ không được.”

Lý Phượng Kỳ cười cười, lại là cam chịu, ngồi xuống đối diện nàng, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Vân Đình đâu?”

“Ở viện đằng sau, đọc sách đến mê.”

Hạ Lan Diên vốn dĩ cho rằng hắn sẽ đi tìm người, lại không nghĩ hắn suy tư một cái chớp mắt rồi nói: “Vậy cũng vừa lúc ta có một chuyện muốn thương thảo với Thái hậu.”

Hắn nói như vậy là cố tình tránh Diệp Vân Đình.

Hạ Lan Diên nhướng nhướng mày, thu lại ý cười: “Bệ hạ muốn nói chuyện gì, cứ nói đừng ngại.”