Chương 140

Lúc Lý Phượng Kỳ tăng mạnh binh lực tấn công hoàng thành của vương Đông Di, Hạ Lan Diên lại âm thầm rút binh lui về hoàng thành Nam Việt.

Trên chiến trường tin tức truyền đi không tiện, hiện giờ bên ngoài chỉ biết Bắc Chiêu đế dụng binh như thần, Đông Di toàn diện tan tác, hoàng thành tràn ngập nguy cơ. Lại không biết trận thắng này kỳ thật là nhờ Nam Việt liên thủ với Bắc Chiêu mà thành.

M

à cái Hạ Lan Diên muốn chính là hiệu quả này.

Chờ đến khi tin tức truyền quay lại Nam Việt, nhóm người lòng mang dị tâm chỉ sợ sẽ cho rằng nàng ở chiến trận Vũ Châu tổn binh hao tướng, thực lực giảm sút.

Lúc trước để lại Nhữ Nam tổng cộng hai mươi vạn đại quân, trong đó có năm vạn là nhân mã của Tĩnh Vũ đại tướng quân Bàng Quang Hiến, còn lại mười lăm vạn đều là thân binh dưới trướng nàng. Lúc Đông Di phái sứ giả đến thuyết phục nàng xuất binh đến Bắc Chiêu, Bàng Quang Hiến nhận được tin tức, mua chuộc quân sư của nàng, âm mưu lợi dụng thù hận của nàng với Bắc Chiêu mà thuyết phục nàng xuất binh.

Vì thế nàng đơn giản tương kế tựu kế bày trận, trên mặt giả ý đồng ý hợp tác, kỳ thật âm thầm kết minh với Bắc Chiêu, diễn một vở kịch hay ở Nhữ Nam.

Lúc hai quân giao chiến, nàng chỉ phái nhân mã của Bàng Quang Hiến xuất chiến, chờ đến khi quân của hắn có thế thua lại phái người của mình “cướp chỗ”, đánh hòa hoặc thắng một trận nhỏ. Thế cho nên Bàng Quang Hiến vẫn luôn cho rằng nàng âm mưu dùng Bắc Chiêu mài mòn thực lực của hắn, không chỉ không hoài nghi mục đích của nàng, ngược lại còn gia tăng liên hệ với hoàng thành, đẩy nhanh kế hoạch.

Vì thế sau khi Đông Di liên tục gửi thư cầu viện, Hạ Lan Diên theo ý Bàng Quang Hiến, dẫn binh đi Vũ Châu, cùng Đông Di vây kín Bắc Chiêu.

Lúc nàng điểm binh rời đi, Bàng Quang Hiến lấy danh muốn ứng phó với quân Bắc Chiêu, mang theo năm vạn nhân mã của mình để lại giữ Nhữ Nam, mà nhân thủ Hạ Lan Diên có thể điều động chỉ còn lại mười lăm vạn, vì thế lại “Không thể không” điều động năm vạn nhân mã từ thành trì xung quanh, cố ý để lại chỗ hổng.

Tin tức Đông Di tan tác vừa truyền ra, trong hoàng thành cũng đã có người không kìm nén được mà ngo ngoe rục rịch. Mà nàng vừa lúc mượn cơ hội này nhổ hết đinh ẩn trong chỗ tối.

Hạ Lan Diên sở liệu không tồi. Sau khi tin Đông Di đại bại truyền đến, không khí trong hoàng thành liền trở nên giương cung bạt kiếm.

Thái Hậu lãnh binh xuất chinh, người lâm triều tất nhiên là vương Nam Việt Hách Liên Tĩnh. Hắn còn cho rằng Hạ Lan Diên đi rồi thì triều đình này chính là của hắn không phải bàn. Nhưng mười mấy năm qua Hạ Lan Diên nỗ lực bồi dưỡng thân tín diệt trừ dị kỷ đâu phải làm cho có?

Hạ Lan Diên đi rồi, Hách Liên Tĩnh mới phát hiện ra, mặc dù bản thân nàng không ở, trên dưới triều dã này vẫn là của nàng.

Mà hắn làm Vương Nam Việt, chỉ có thể như một con rối nghe theo ý những đại thần kia.

Hách Liên Tĩnh cắn chặt răng nhịn hơn một tháng, cuối cùng mới chờ được tin tốt..... Đông Di đại bại.

Dựa theo kế hoạch sớm định ra, Hạ Lan Diên và hoàng thất Bắc Chiêu có huyết hải thâm thù, chỉ cần kích nàng hợp tác với Đông Di lãnh binh xuất chinh. Đến lúc đó đối đầu với hoàng đế Bắc Chiêu cường hãn, hai bên nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.

Chờ Hạ Lan Diên tổn binh hao tướng thực lực giảm đi, đó là lúc Hách Liên Tĩnh hắn sẽ tự mình chấp chính, lấy lại quyền bính.

Nhưng hiện tại, kết quả vậy mà còn tốt hơn bọn hắn đoán trước. Bắc Chiêu toàn thắng, đánh thẳng tới hoàng thành Đông Di. Mà Hạ Lan Diên liên thủ với Đông Di lại không có tin tức gì, thám tử chạy đến đó chỉ tìm được vài quân lính Nam Việt tản mạn, suy đoán có lẽ Hạ Lan Diên bị hao tổn quá lớn, thấy tình thế không đúng mới dẫn người chạy trốn.

Nếu nghiêm trọng hơn một chút, nói không chừng đã chết rồi cũng không phải không có khả năng.

Hách Liên Tĩnh đưa tin cho Bàng Quang Hiến xong liền sai người truyền tin Hạ Lan Diên gặp bất trắc trên tiền tuyến hiện không rõ tung tích ra ngoài, lại lấy danh nghĩa triệu tập chư vị đại thần nghị sự, triệu hết đại thần tâm phúc của Hạ Lan Diên tiến cung, sau đó điều động nhân thủ của Bàng Quang Hiến, giam các đại thần vào cung nghị sự ở trong cung.

Như thế, quan viên còn lại trên triều đại bộ phận đều là nhân thủ của hắn. Mà tép riu may mắn chạy thoát đều có chức quan không cao, nói không nên lời, cũng không có uy hϊếp gì.

Bởi vậy, Hách Liên Tĩnh thực sự tác oai tác quái vài ngày.

Trên tiền triều, bốn phía biếm truất quan viên do Hạ Lan Diên đề bạt; ở hậu cung, lại đem hoàng hậu do Hạ Lan Diên chọn lựa đánh vào lãnh cung, bắt đầu bốn phía hưởng dụng mỹ nhân bên dưới đưa vào cung.

Chỉ với thời gian ngắn ngủn mấy ngày, hoàng cung từng được Hạ Lan Diên chăm lo kín như thùng sắt, giờ đây nhân tâm di động, tiếng oán than đầy trời.

Mà Hách Liên tĩnh trầm mê thanh sắc, bỏ mặc hết tất cả mọi chuyện

Mấy năm nay hắn bị Hạ Lan Diên quản thúc, yêu cầu thập phần nghiêm khắc, nhưng bản thân hắn lại không phải người đặc biệt người thông minh, chỉ thích hưởng lạc không muốn chịu khổ, cho nên tuổi càng lớn oán khí cũng càng lớn, bắt đầu trong tối ngoài sáng đối nghịch với Hạ Lan Diên đối nghịch. Có lẽ Hạ Lan Diên cũng nhìn ra, vốn nói chờ hắn qua mười tám tuổi liền để hắn tự mình chấp chính, nhưng mãi cho đến khi hắn hai mươi sáu, Hạ Lan Diên vẫn là người đứng đầu Nam Việt.

Bá tánh chỉ biết Thái Hậu, không biết đến vương thượng.

Cái này bảo Hách Liên Tĩnh sao có thể không hận?

Lần đầu tiên được cầm quyền, hắn như trả thù mà sa vào hưởng lạc, mỗi ngày đều phải chiêu mấy mỹ nhân đến hầu hạ mình. Vì thế chờ đến khi thị nữ vội vàng hoảng loạn xông vào nội điện báo tin, chỉ thấy Hách Liên Tĩnh đang dây dưa một chỗ với mấy mỹ nhân dây dưa, khung cảnh thập phần tɧác ɭoạи. Thị nữ cũng không rảnh lo những thứ đó, đứng ở cửa điện vội vàng kêu: “Vương thượng! Vương thượng! Thái Hậu hồi cung!”

Hách Liên Tĩnh đang tìm hoan mua vuu sợ tới mức từ trên người mỹ nhân lăn xuống dưới, kinh hãi khôn kể nói: “Ngươi nói cái gì?!”

“Thái Hậu hồi cung!” thị nữ truyền tin mặt mũi trắng bệch.

Khi nàng tới truyền tin, Thái Hậu đã tới cửa cung rồi, thân mặc giáp bác, tay cầm trường kiếm, phía sau binh lính mênh mông đi theo, những chỗ đi qua mọi người quỳ sát, bởi vậy có thể thấy nàng xây dựng ảnh hưởng sâu đến thế nào.

Hách Liên tĩnh cả người rét run, sắc mặt đổi rồi lại đối, một lúc lâu sau mới nhớ tới cái gì, vội vội vàng vàng khoác thêm áo ngủ, lại đá mỹ nhân quỳ trên mặt đất đi: “Nhanh cút, cút đi hết cho cô!”

Các mỹ nhân lung tung phủ thêm xiêm y, đang muốn rời đi lại đυ.ng phải đoàn người Hạ Lan Diên.

“Vương thượng hỏa khí thật lớn.” Hạ Lan Diên đi tới, chặn người ở trong điện.

Hách Liên Tĩnh nhìn thấy nàng, chân liền mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống, muốn cười lại cười không ra, muốn khóc nhưng đầy người đều là dấu vết tìm hoan mua vui, càng có vẻ hư tình giả ý. Cả khuôn mặt khó coi như tờ giấy bị vò nát, lắp bắp nói một câu: “Mẫu, mẫu hậu sao lại trở về rồi? Chiến sự ở tiền tuyến còn quan trọng hay không?”

Hạ Lan Diên cười như không cười: “Xem ra ngươi không muốn ai gia trở về cho lắm?”

Hách Liên Tĩnh cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.

Nghĩ thầm nên nói cái gì cứu vãn một chút, rồi lại không biết nên hành động bù thế nào cho phải.

“Thôi.” Hạ Lan Diên cũng không muốn nhiều lời với hắn nữa, những năm gần đây nàng nói với Hách Liên Tĩnh rất nhiều, nhưng hắn chưa bao giờ nghe vào. Vậy thì cũng không cần phí lời nữa.

Có một số người, chú định đã không có duyên phận mẫu tử

Nàng xua xua tay, định ra kết cục cho Hách Liên Tĩnh còn đang ngây ngốc: “Tạm thời giam người vào Tần A điện, nói với bên ngoài vương thượng vì lo lắng cho ai gia, ưu tư khó giải, tích tụ thành tật.” Chờ thêm một thời gian liền có thể thuận lý thành chương làm người chết bệnh.

Dứt lời, liền có một đội quân tốt tiến lên bắt người, động tác thô lỗ, không có nửa phần kính trọng với vương thượng.

Hách Liên Tĩnh bị bắt chéo hai tay ra sau lưng, lúc này mới hoảng loạn lên, hắn không rảnh lo gì khác, chỉ có thể xin tha: “Mẫu thân ta biết sai rồi, người cho hài nhi một cơ hội nữa đi, mẫu thân……”

Hắn cầu xin nhìn Hạ Lan Diên, nước mắt nước mũi giàn giụa, trên gương mặt thập phần anh tuấn kia mơ hồ có hai phân bóng dáng của Hách Liên Húc.

Người Hách Liên gia diện mạo đều đẹp, Hách Liên Húc còn là xuất sắc. Lúc trước nàng chọn Hách Liên Tĩnh làm trữ quân, một là bởi vì chỉ có hắn miễn cưỡng thích hợp; thứ hai là vì hắn có một đôi mắt có chút giống Hách Liên Húc.

Cho nên những năm gần đây, nàng đối với Hách Liên Tĩnh vẫn luôn nghiêm khắc dạy dỗ, trông mong hắn có thể trưởng thành làm một minh quân.

Hách Liên Húc năm đó là vì nàng mới nhảy vào cuộc chiến đoạt đích trong hoàng cung, nhưng từ trước đến nay hắn là người rất có trách nhiệm, làm vương Nam Việt liền muốn quét sạch triều đình, làm bá tánh Nam Việt được an cư lạc nghiệp.

Chỉ tiếc kế hoạch lớn chưa thành đã trúng ám toàn mà bỏ mạng.

Nàng dốc hết sức lực giữ phần cơ nghiệp này, lại lo lắng bồi dưỡng cho Hách Liên Tĩnh, cũng chỉ vì trông mong trăm năm sau hắn có thể gánh được gánh nặng này, hoàn thành khát vọng của Hách Liên Húc.

Nhưng Hách Liên Tĩnh thật sự là bùn nhão không trát nổi tường. Nếu hắn có thể can đảm đấu một trận với nàng, thì dù có bại, cũng chứng minh mấy năm nay nàng dạy dỗ không uổng phí.

Nhưng bây giờ hắn chỉ biết quỳ dưới đất đau khổ cầu xin.

Hạ Lan Diên nhắm mắt, khi mở r, trong mắt đã không còn dao động: “Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội.” Nói xong phất tay, ý bảo đem người áp xuống.

Hách Liên Tĩnh thấy thế, liền biết lần này Hạ Lan Diên là hoàn toàn bực mình, sợ là sẽ không lưu tình nữa. Hắn trong lòng khủng hoảng, lại vẫn hấp hối giãy giụa nói: “Không có ta, người lại muốn đi tìm ai? Không bằng giữ lại ta, về sau mẫu thân muốn ta làm gì ta sẽ làm cái đó……”

Từ sau trưởng thành, hắn sợ có hài tử rồi Hạ Lan Diên sẽ bỏ quên hắn, cho nên cũng không dám để những nữ nhân kia lưu lại hài tử.

Hắn cho rằng đây là lợi thế cuối cùng của hắn.

Lại không ngờ Hạ Lan Diên nghe được nơi này bỗng nhiên cười cười, ánh mắt nhìn hắn thập phần châm chọc: “Còn có một việc ai gia quên nói cho vương thượng biết, ta đã nhận lại hài tử của ta, y là hài tử duy nhất của ta và tiên đế, là người thừa kế thích hợp nhất.”

Hách Liên Tĩnh thoáng chốc cứng họng, trừng to mắt như thấy quỷ.

Hạ Lan Diên không muốn lãng phí thời gian, sau khi sai người giam Hách Liên Tĩnh lại liền lập tức xuống tay trọng chỉnh vương cung triều đình. Trong khoảng thời gian nàng mất tin tức này, rất nhiều sâu mọt từ trước đến nay trốn rất kĩ đều lộ ra, Hạ Lan Diên vừa lúc nhân cơ hội này nhổ bỏ tất cả.

Sửa sang lại triều đình xong, nàng mới chuyển mắt đến Bàng Quang Hiến.

...... Gần đây nàng mới nhận được mật tín của Diệp Vân Đình, biết được chuyện ám sát năm đó chính là do Diệp Tri Lễ và Bàng Quang Hiến liên thủ.

Trong lòng tràn ngập lửa giận, Hạ Lan Diên hành sự cũng càng thêm tàn nhẫn, trên dưới hoàng cung bị nàng huyết tẩy một lần, sau đó liền hạ ba đạo chỉ dụ, bày ra tội danh của Bàng Quang Hiến, lên án mạnh mẽ kẻ làm ác này. Đầu tiên là kê biên tài sản phủ Tĩnh vũ đại tướng quân, bắt giữ già trẻ Bàng gia. Tiếp theo tước chức vị bãi chức quan. Đồng thời phái hai vạn tinh binh đến biên cảnh tróc nã Bàng Quang Hiến.

Khi Bàng Quang Hiến biết tin tức, khóe mắt như muốn nứt ra, nhưng lại không thể làm gì.

Đấu nhiều năm như vậy, ngoài ngay từ đầu ra hắn cơ hồ chưa bao giờ ăn được gì ngon từ tay Hạ Lan Diên. Nghĩ tới nghĩ lui, đang nghĩ tới mang binh đào tẩu, sau này sẽ làm lại. Lại không ngờ quân Bắc Chiêu lúc trước vẫn luôn không giao chiến quy mô lớn bỗng nhiên khởi xướng tấn công mạnh.

Mà tướng sĩ Nhữ Nam bên trong thành lúc sáng sớm mở cửa thành quy hàng cũng sôi nổi phản bội, nội ứng ngoại hợp, đánh cho Bàng Quang Hiến trở tay không kịp.

Dưới tính huống bất đắc dĩ, Bàng Quang Hiến chỉ có thể bỏ thành mà chạy. Nhưng mới vừa chạy khỏi thành lại đυ.ng phải quân Nam Việt đến bắt người.

Khương Thuật mang binh đuổi theo lại gặp mặt tướng lĩnh Nam Việt, là người quen. Vì thế khách khí chắp tay với đối phương, ngừng thế công, cười ha hả nói: “Nếu chư vị đã bắt được người, vậy ta không phí sức nữa, đi trước một bước.”

Nói xong, thật sự mang người rời đi.

Bàng Quang Hiến thấy cảnh này, lúc này mới hiểu ra, Hạ Lan Diên và Bắc Chiêu đã sớm âm thầm tư thông!

Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vẫn là bị trói gô đẩy vào xe chở tù đưa về hoàng cung.

Chờ đợi hắn sẽ là sự trả thù không hề lưu tình của Hạ Lan Diên.