Thủ vệ ở cửa đương nhiên sẽ không cho Diệp Vọng tiến vào. Nếu là người bình thường dám đến gây sự, cưỡng ép đe dọa trực tiếp đánh đuổi là xong. Nhưng trong kinh thành này ai mà không biết tiểu bá vương nhà Tề quốc công? Bây giờ hắn hùng hùng hổ hổ ở cửa Vương phủ, thủ vệ ngoài không dám mở cửa cho người vào, còn lại cũng không dám làm càn, chỉ có thể tận tình khuyên nhủ hắn rời đi.
Diệp Vọng tất nhiên là không chịu.
Khi hắn biết Diệp Vân Đình được thánh thượng ban hôn, phải đi làm Vương phi cho Vĩnh An vương bệnh tật triền miên sắp tắt thở, hắn cũng rất không thoải mái. Việc kết hôn này truyền ra mấy ngày, đám hồ bằng cẩu hữu kia toàn lấy ra cười nhạo hắn, nói Diệp Vân Đình thành Vĩnh An vương phi, sau này hắn gặp phải gọi y là đại ca hay Vương phi? Lần đầu tiên xuất hiện một Nam Vương phi kể từ ngày khai thiên lập địa.
Tất cả mọi người đều coi Diệp Vân Đình như trò cười.
Lúc đó Diệp Vọng nghe thấy trong lòng vô cùng không thoải mái, trực tiếp đen mặt hất bàn rời đi.
Từ trước đến nay hắn không gọi Diệp Vân Đình là đại ca, sau này tất nhiên cũng sẽ không gọi y là Vương phi, Diệp Vân Đình không phải là tên sao?
Hơn nữa hắn làm sao cũng không nghĩ ra, rõ ràng hai năm trước nhiều ông mai bà mối đến phủ làm mối cho Diệp Vân Đình như vậy. Nghe mẫu thân nói, còn có rất nhiều trưởng nữ của nhà công hầu. Nhưng y cố tình một đám cũng không đáp lại. Lúc bị bắt đi xung hỉ cho người sắp chết, y lại không phản đối.
Tuy rằng phụ thân nói là hoàng mệnh không thể trái, nhưng Diệp Vọng ngẫm, nếu là mình, việc kết hôn này cho dù có chết ngay hắn cũng sẽ không đồng ý. Hơn nữa dùng quyền thế của phủ Quốc công, còn có mặt mũi của phụ thân trước mặt thánh thượng, nếu Diệp Vân Đình thật sự không muốn, rõ ràng có thể cầu phụ thân đứng ra cầu xin, nghĩ biện pháp điều đình từ chối.
Hơn nữa, dù y không đi cầu phụ thân, nhưng có thể van cầu hắn hỗ trợ biện hộ cho, hắn nhìn trên tình cảm huynh đệ còm cõi, cũng sẽ thay y đi biện hộ với phụ thân mẫu thân. Cho dù tình cảm và thể diện của phủ Quốc công không đủ, ngoại tổ Ân gia của hắn chắc là đủ rồi.
Mà Diệp Vân Đình lại không nói tiếng nào tiếp nhận.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tại sao Diệp Vân Đình không phản kháng. Mỗi ngày đi uống rượu lại phải nghe người nói đến Vĩnh An vương và nam Vương phi của hắn, trong lòng phiền đến mức không chịu nổi, đơn giản liền trốn đến điền trang bên ngoại thành tìm thanh tĩnh.
Làm sao nghĩ trốn tìm thanh tĩnh mấy ngày hồi phủ, lại phát hiện Diệp Vân Đình đã gả đến phủ Vĩnh An vương. Thậm chí đến ngày nên về nhà cũng không thấy người trở về.
Nha hoàn bà tử trong phủ nói huyên thuyên sau lưng, nói Diệp Vân Đình trèo lên cành cao không muốn về phủ Quốc công nữa. Lời này vừa lúc khiến hắn nghe thấy, hắn mới quyết định tìm đến Diệp Vân Đình đòi lời giải thích.
Ai biết đến phủ Vĩnh An vương này, ngay cả cửa lớn cũng không vào được.
Hắn vốn không tin cái miệng nát của đám nha hoàn bà tử, nhưng trước mắt lại không chắc chắn lắm.
Diệp Vọng đứng lì ở cửa không chịu đi, kêu la một trận mệt mỏi, liền vào trong xe ngựa uống hai hớp trà, ăn chút điểm tâm, chờ lấy lại sức lại tiếp tục ra kêu la.
Hắn cũng không tin Diệp Vân Đình có thể trốn cả đời trong Vương phủ này.
Trong Vương phủ, Diệp Vân Đình nghe Quý Liêm truyền lời, thần sắc lại không có gợn sóng gì, một bộ dáng vẻ tập mãi thành quen: "Không cần để ý đến hắn, chờ hắn kêu la mệt mỏi sẽ đi về. Hơn nửa, phủ Quốc công nhận được tin tức cũng sẽ phái người tìm hắn về thôi."
Nhưng Lý Phượng Kỳ lại không nhịn được, bất khả tư nghị nói: "Diệp nhị công tử này cho tới nay đều là như vậy sao?"
Tuy rằng hắn có nghe đồn nhị công tử phủ Quốc công ngang ngược bất kham, nhưng không nghĩ hắn lại... ngu xuẩn như vậy.
Tình thế hiện tại, phàm là người có mắt đều nên nhìn ra được.
Hắn mắt mù không nhìn ra cũng liền thôi, vậy mà còn có thể tìm tới cửa đòi thuyết pháp.
Thực sự dại dột thấy mà muốn than thở.
Biểu tình trên mặt hắn quá rõ ràng, Diệp Vân liếc nhìn hắn một cái, nhấp một ngụm trà, uyển chuyển nói: "Từ nhỏ hắn bị phụ thân và mẫu thân làm hư, rất nhiều chuyện trong phủ... hắn cũng không biết."
Như việc trưởng tử là y từ nhỏ đến lớn đều ở trong thiên viện tối tăm cũ nát, người hầu hạ bên cạnh chỉ có một vυ" em và một thư đồng; đến năm vỡ lòng không có tiên sinh dạy dỗ, càng không thể đến Quốc tử giám đi học... Mỗi sự lơ là cùng bất công này, Diệp Tri Lễ đều đưa ra lý do vì thân thể y yếu phải tĩnh dưỡng.
Phần lớn mọi người trong lòng đều rõ ràng, chỉ có Diệp Vọng tin là thật.
Y bị Tư Thiên Giám chọn xung hỉ cho Vĩnh An vương, chẳng liên quan gì đến mệnh cách, mà chỉ vì y còn ở một ngày, vị trí Thế tử Quốc công không thể danh chính ngôn thuận rơi xuống đầu Diệp Vọng. Cho nên y liền trở thành "quý nhân" có mệnh cách phù hợp với Vĩnh An vương.
Mà mấy chuyện này, Diệp Vọng cũng không biết.
Tính tình hắn như vậy không nói là tốt hay không tốt, những việc cha mẹ làm hắn không biết, càng không oán được hắn.
Nhưng Diệp Vân Đình sớm thông tuệ, những năm nay ở trong phủ thấy nhiều lần nhất bên trọng nhất bên khinh, nghe nhiều những lời lẽ vô tình hoặc đồng tình hoặc trào phúng, muốn nói trong lòng không oán hận là không thể. Y chỉ có thể lựa chọn chủ động tránh né.
Chỉ là không nghĩ Diệp Vọng lại đuổi tới tận Vương phủ.
"Diệp Tri Lễ khôn khéo một đời, làm sao lại cố tình mù mắt trong lúc chọn người thừa kế? Coi mắt cá thành trân châu..." Lý Phượng Kỳ không bỏ qua hàn quang âm u chợt lóe trong mắt y, xì một tiếng, nói: "Lại là tiện nghi cho ta."
Lời này hắn nói đến thông thuận tự nhiên, nhưng ngẫm kỹ lại có thể ngẫm ra mấy phần ám muội.
Hai người bây giờ tính mạng liên kết đồng sức đồng lòng, sinh tử còn khó liệu, đều ăn ý không đề cập đến việc kết hôn, để tránh hai bên cùng lúng túng. Nhưng một câu nói này của Lý Phượng Kỳ, lại là lần đầu tiên công khai nhắc tới chuyện hôn sự này, ngữ khí mơ hồ còn có chút thoả mãn.
Diệp Vân Đình không nắm chắc được dụng ý khi hắn nói lời này, chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Quý Liêm nhàn rỗi không có chuyện gì liền chạy ra bên ngoài nghe Diệp Vọng kêu la, nghe một lát liền tức giận đến mức mũi lệch mặt nghiêng trở về thuật lại cho Diệp Vân Đình nghe: "Hắn lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai câu kia? Nếu thiếu gia thật sự víu chức cao, lúc này ta đã sớm đi lấy khăn rửa mặt chặn cái miệng hắn lại, còn đến phiên hắn hung hăng?"
"Quý Liêm." Tay Diệp Vân Đình lắc cốc trà khựng lại, liếc nhìn Lý Phượng Kỳ đối diện, thấy thần sắc hắn cũng không lo, mới chuyển hướng Quý Liêm nói: "Biết rõ nghe sẽ tức giận, ngươi còn đi nghe làm gì?"
Quý Liêm há miệng muốn nói hắn chính là giận, nhưng ngẫm lại tính tình thiếu gia nhà mình, đến cùng vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng: "Biết rồi. Ta không đi cũng được."
Nhưng bọn họ không đi ra ngoài, thủ vệ ngoài cửa lại không chịu nổi Diệp Vọng khóc lóc om sòm.
Người đuổi cũng không dám đuổi, người đến phủ Quốc công báo tin nói Tề quốc công và phu nhân không ở quý phủ, hạ nhân quản sự trong phủ lại không ai dám quản tiểu bá vương này, chỉ có thể phái người đi tìm Tề quốc công trở về chủ sự. Mà chờ tìm được người, còn không biết phải chờ tới khi nào.
Thủ vệ sợ hắn cứ ở cửa gọi như vậy, sẽ đưa bách tính lân cận tới xem trò vui, đem sự tình làm lớn. Nếu vậy tình thế trong Vương phủ này có thể bị tiết lộ ra ngoài, đến lúc đó bọn họ càng chịu không nổi.
Vì vậy thủ vệ chỉ có thể đến mời Diệp Vân Đình.
"Diệp Vọng tới tìm ta?" Diệp Vân Đình nghe thấy thông báo, đã sớm nằm trên giường La Hán, trong l*иg ngực y ôm bình nước nóng, trên mặt lại một bộ tư thái bệnh tật triền miên: "Ta bệnh còn chưa hết, cũng không tiện gặp người. Các ngươi bảo hắn về đi thôi."
Thủ vệ làm khó dễ: "Nhưng dù nói thế nào Diệp nhị công tử cũng không chịu đi."
Diệp Vân Đình nhíu hàng mi dài, càng làm khó dễ hơn hắn: "Cũng được, vậy ngươi liền cho hắn vào đi, ta nói với hắn mấy câu, khuyên hắn đi về."
"Chuyện này sợ...sợ là không thích hợp."
"Thế này không được, thế kia cũng không được." Diệp Vân Đình phát cáu, y ho khan hai tiếng, trầm mặt nói: "Vậy cứ để hắn ở bên ngoài ồn ào đi, ta còn bệnh, nào có tâm lực đi quản hắn?!"
Dứt lời liền nghiêng người, đưa lưng về phía thủ vệ, dùng động tác biểu thị mình muốn nghỉ ngơi.
Thủ vệ thấy thế tâm lý quýnh lên, nói chuyện liền có chút không khách khí: "Nếu Vương phi bỏ mặc Diệp nhị công tử kêu la ở cửa, chuyện này làm lớn, sợ là thánh thượng sẽ trách tội."
Hắn nói lời này đến không chút lưu tình, chỉ thiếu chỉ vào mũi Diệp Vân Đình bảo y nhận rõ thân phận và tình cảnh của mình.
Diệp Vân Đình đột nhiên ngồi dậy, giận mà không dám nói gì nhìn hắn chằm chằm. L*иg ngực y chập trùng chốc lát, liền che môi ho khan hai tiếng, một bộ thần sắc khuất nhục, "Ta đi với ngươi là được. Chỉ là chờ ta ra cửa, nói cái gì cũng không cho phép đi theo."
Thủ vệ nghe lời này thần sắc chần chờ một chút, mà nghĩ lại cảm thấy không thể để người ta đứng ở cửa nói chuyện. Chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói: "Mời Vương phi."
Lúc này Diệp Vân Đình mới để Quý Liêm hầu hạ đi giày mặc áo khoác, theo thủ vệ đi ra ngoài.
Trước khi ra cửa y quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, đôi mắt trong trẻo, như có thần quang.
*
Diệp Vân Đình được Quý Liêm đỡ đến cửa, ra khỏi cửa ngách, chỉ thấy Diệp Vọng đứng ở cửa, tựa hồ là mắng mệt mỏi, gã sai vặt bên cạnh đang không ngừng thuận khí cho hắn.
Hôm nay hắn mặc áo màu xanh đen, tay áo hẹp, cổ tròn, eo đeo ngọc bội, đầu đội phát quan bạc. Mặc dù mới mười sáu tuổi, mà vóc người so với Diệp Vân Đình còn trưởng thành hơn một chút. Dung mạo giống Ân phu nhân, bên trong anh khí lộ ra mấy phần diễm sắc.
Nếu không phải hắn chống eo một bộ bá vương ngang ngược, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, thẳng thắn nhìn bên ngoài thì cũng đúng là thiếu niên tuấn tú.
Diệp Vân Đình nhìn hắn, tâm tư vòng vo mấy vòng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tiến lên hai bước, thanh âm ôn hòa nói: "Thủ vệ thông báo, nói ngươi tìm ta?"
Y đột nhiên lên tiếng, Diệp Vọng không phòng bị bị dọa nhảy ra một cái, nhưng lập tức đè xuống kinh sắc, nâng cằm nhìn y, "Cuối cùng cũng coi như ngươi chịu ra."
Nói xong thấy mặt y trắng đến bệnh trạng, liền chần chờ hỏi: "Ngươi bị bệnh?"
Diệp Vân Đình: "Hôm trước bị cảm lạnh nhiễm phong hàn chưa khỏi."
Diệp Vọng cau mày bất mãn nói: "Nếu bị bệnh còn ra làm gì? Ta đưa ngươi vào đi. Ta chỉ có vài lời muốn hỏi ngươi, nói trong phòng cũng được."
"Không cần." Diệp Vân Đình ngăn hắn lại, nụ cười ôn hòa: "Vương gia còn bệnh bên trong, không thích ồn ào." Ánh mắt y băn khoăn một vòng, hướng đến xe ngựa đứng gần đó: "Đó là xe ngựa của ngươi sao? Có lời gì nói ở trên xe ngựa đi."
Diệp Vọng chưa từng thấy y cười với mình như thế, hắn ngẩn người, hừ hừ không chịu di chuyển: "Phủ Vĩnh An vương đãi khách như thế sao? Nói thế nào ta cũng là em vợ của Vĩnh An vương, đến cửa lớn Vương phủ, vậy mà đến ngụm trà nóng cũng không có sao?"
Diệp Vân Đình quay người nhìn hắn, mặt mày như có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nói: "Hôm nay đãi khách có chút không chu đáo, đợi ta khỏi bệnh lại tùy ý mời ngươi tới làm khách được khônh?"
Diệp Vọng vốn là mượn cơ hội oán giận hai câu, oán giận kiểu này hắn đã nói trước mặt Diệp Vân Đình rất nhiều lần, nhưng lúc đó Diệp Vân Đình hoặc là coi như không nghe thấy, hoặc là đáp ứng qua loa hai tiếng.
Vậy mà hôm nay y không chỉ nở nụ cười với mình, còn nói ngày khác muốn mời mình đến phủ làm khách.
Diệp Vọng nâng cằm, trong lòng nói muốn mời ta làm khách có hàng biển người, có tới hay không còn phải xem tâm tình của tiểu gia.
Bên ngoài lại ngoan ngoãn cùng Diệp Vân Đình lên xe ngựa.
Xe ngựa của Diệp nhị công tử tất nhiên cũng cực kỳ rộng rãi, trong xe ngựa có lò sưởi và huân hương, buông mành xuống là bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, Diệp Vân Đình hơi hơi thoả mãn.
Y tương kế tựu kế diễn một vở kịch, vốn dĩ là chuẩn bị mượn cơ hội này lợi dụng Diệp Vọng để y có thể rời khỏi Vương phủ, đi truyền tin cho người của Lý Phượng Kỳ. Nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Vọng, bỗng nhiên y lại nhớ ra một chuyện. Nếu Diệp Vọng có thể phối hợp, có lẽ có thể giúp Lý Phượng Kỳ đưa mật thư đến Bắc Cương.
____________________