Chương 12.1: Thuyền ‘Hồng Môn’ (1)

Hạ tổng dẫn theo trợ lý Đỗ vẫn tiếc rẻ một trăm lẻ một vạn tệ, đang băn khoăn có nên nói cho ông chủ biết chân tướng xin nghỉ ba ngày lần trước hay là một ngày nào đó lại cho Hạ Tòng Lan ở trên lần nữa hay không, đi lên du thuyền.

Nhà họ Tào của thành phố Yên Kinh chuyên về kinh doanh đồ cổ, tính cách Tào lão cởi mở, giao thiệp rộng rãi, hàng năm đều tổ chức một buổi gặp gỡ, tiêu chuẩn rất cao, chỉ những người có máu mặt trong thành phố Yên Kinh mới có thể nhận được thiệp mời của ông ta. Bây giờ tuổi tác đã cao, dần dần giao việc kinh doanh cho con trai Tào Tứ, bữa tiệc gặp gỡ lần này cũng do Tào Tứ chủ trì.

Bình thường Hạ Tranh sẽ không đích thân tham dự hoạt động kiểu này, nhiều nhất là để Đỗ Vũ Niên hoặc là phó tổng nào đó đến tham dự.

Tào Tứ là bạn thân của Hạ Tranh, quan hệ thân thiết, lần này sớm đã có lời, dặn Hạ Tranh nhất định phải đến tăng thể diện cho anh em, đương nhiên Hạ Tranh muốn đi rồi, không chỉ vì Tào Tứ - mà bởi vì nhà họ Thẩm cũng nhận được thiệp mời.

Khi Hạ Tranh đến, Tào Tứ đích thân chờ ở dưới mạn thuyền, từ xa chạy tới, tiếp nhận xe lăn của Hạ Tranh từ trong tay Đỗ Vũ Niên.

“Cậu tới rồi, chờ cậu đã lâu, đi đi đi, tôi đã cho người chuẩn bị rượu ngon.”

Hạ Tranh nhìn bố trí trên thuyền, trông cũng rất được: “Mấy bà chị của cậu đâu rồi?”

“Chị cả say sóng, chị hai sợ nước, chị ba… phụt, gần đây anh rể ba của tôi tìm một ‘em gái’ cho chị ấy, đoán chừng chị ấy bận rồi.”

Khi bà Tào còn sống cưng chiều con trai út, có phần trọng nam khinh nữ, khiến cho quan hệ giữa Tào Tứ và mấy bà chị không được tốt, mấy năm gần đây mới dịu đi phần nào, lần đầu Tào Tứ chủ trì hoạt động hoành tráng thế này, các cô không đến trái lại càng tốt, anh ta cũng đỡ phải phân tâm chú ý đến các cô có quấy rối hay không.

“Tôi giữ lại cho cậu căn phòng trên tầng cao nhất, cạnh bên phòng tôi, từ cửa sổ có thể nhìn thấy biển lớn, mà bên kia là bà Trương và con trai lớn nhà họ. Nhà vợ của cậu ở tầng dưới, nếu không phải nể mặt cậu, nhà họ Thẩm chưa lên được tầng này đâu, năm nay nhà họ Đổng, nhà họ Hà đều tới, bà già nhà họ Hà thích cậy già lên mặt, luôn miệng nói quy củ, tôi cũng không dám chọc vào.”

“Không sao, đã rất tốt rồi, huống hồ tôi đến cũng không phải để bồi dưỡng tình cảm với bọn họ.”

“Vậy cậu...” Tào Tứ nghe mà ngu người luôn, trước đó Hạ Tranh cố ý dặn dò anh ta, khi đưa thiệp mời cho nhà họ Thẩm nhất định phải nói mình cũng đến, sao bây giờ lại giở quẻ rồi?

Hạ Tranh: “Hối của hồi môn cho bà xã tôi.”

Tào Tứ càng choáng váng: “... Ôi chao, đúng rồi, chị dâu của tôi đâu? Sao lại mang theo trợ lý Đỗ?”

Hạ Tranh: “Ở nhà, lớp mười hai nhiều bài tập...”

Được rồi, anh ta quên mất, vị mợ Hạ kia thật sự ‘nhỏ’.

“Hỏng rồi hỏng rồi.” Tào Tứ đột nhiên nhớ tới cái gì, nở nụ cười xấu xa, hạ giọng nói: “Tôi còn chuẩn bị không ít đồ tốt cho cậu để ở trong phòng, khà khà, khà khà khà.”

Về phần là đồ tốt gì, Hạ Tranh không cần nghĩ cũng biết, quả nhiên vào phòng, đầu giường là áo mưa, trong ngăn tủ là nội y tình thú, trên tường còn treo roi da.

Hạ Tranh phân phó cho Đỗ Vũ Niên dọn dẹp sạch sẽ đám đồ này.

Đỗ Vũ Niên tìm chiếc túi rỗng, chỉ chốc lát đã dọn dẹp được đống lớn, đa phần ném vào thùng rác, có mấy món thoạt nhìn thật sự mới mẻ, anh ta liền cất vào trong túi xách của mình.

Hạ Tranh nhìn trợ lý Đỗ làm tất cả những việc này trước mặt mình, thầm lau mồ hôi thay đứa cháu nơi xa.

Vốn dĩ Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng cũng không muốn đến, gần đây công việc thật sự không thuận lợi, mặc dù nhà họ Hạ đã làm theo giao hẹn, đồng ý bơm tiền cùng nhau phát triển dòng sản phẩm quần áo mới, nhưng giám đốc dự án phái tới lại vô cùng xoi mói, khi thì nói loại hình máy móc trong dây chuyền sản xuất cũ kỹ, khi thì nói định vị sản phẩm không rõ ràng, làm khó ở mọi mặt.

Khương Triều bèn khuyên bà ta, không bằng nhân cơ hội này ra ngoài khuây khỏa một chút, tiệc gặp mặt của nhà họ Tào có không ít người, đi giao thiệp một chút cũng tốt.

Lúc này Tɧẩʍ ɖυyệt Lăng mới động lòng, lên du thuyền với Khương Triều.