Xung Động

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Biên tập: Minh Du. Vì muốn bắt cháu ngoại Trịnh Diệu Dương về tiếp nhận sự nghiệp mà chủ tịch tập đoàn Thành Nghiệp đã sử dụng át chủ bài cuối cùng đó là trợ lý Trần Thạc. Với lý do là trợ giúp cho T …
Xem Thêm

Chương 26
Vị cồn nhàn nhạt lưu lại trên đầu lưỡi cậu ta hòa trộn cùng vị thuốc lá trong khoang miệng ta, chúng ta không ngừng xoay chuyển góc độ, trằn trọc mυ"ŧ lấy nhau, lần đầu tiên phát hiện thì ra hôn môi cũng có thể đạt đến mức độ điên cuồng kích động, gạt phăng mọi ranh giới nề hà cố kị đến thế này. Ta và cậu ta cùng đói khát như thể tám trăm năm chưa từng được làʍ t̠ìиɦ.

Cả hai đều trong tình trạng không hề bị khống chế, bàn tay cậu ta nóng rực như lưỡi lửa liếʍ từng vệt cháy bỏng trên lưng ta, ta cũng mặc sức xoa vuốt khắp thắt lưng xuống tận mông cậu ta, thân thể đã cứng ngắc trên người ta càng mãnh liệt chấn động. Ta tinh tường cảm nhận được toàn thân cậu ta khẽ run lên bởi chính nụ hôn loạn bạo, vô lối giữa chúng ta.

Không cần ngôn ngữ, không cần thù ghét, không cần yêu đương, chỉ còn bản năng và cảm giác. Chúng ta vật xuống sô pha, thân thể trần trụi gắt gao bao trùm lẫn nhau, tựa hồ chỉ sợ chừa lại một kẽ hở sẽ khiến luồng bất an vẩn lạc trong không khí ùa tới phá hỏng niềm hưng phấn. Tia chiếm dục cùng cường bạo xâm lược lóe lên trong đôi mắt cậu ta, những đầu ngón tay ta hung hăng bấu siết trên cánh tay cường tráng vô cùng dẻo dai của cậu ta, cậu ta gần như thô lỗ rà soát, thăm dò bên dưới ta.

Ta cảm giác được vật cứng nhọn của cậu ta chà sát ngay trên mình, lửa nhiệt phun lóe, tìm tòi vào tận những dây xúc cảm sâu kín nhất của nhau, mà mỗi phản ứng đáp lại của ta cũng như thể càng đập tan bức tường lý trí trong cậu ta. Trong suốt một quá trình này, đôi bên đều cùng lúc xác định được một thông tin hoàn toàn chuẩn xác: người kia là cao thủ tình ái. Rất không may, chúng ta lại thành con mồi của nhau, những con mồi cường ngạnh khó kiếm nhất trên đời.

Ta nhịn không được gắt khẽ: “Muốn dùng dằng đến chừng nào…”

“Hưm…”

Chớp lấy một giây thất thần của Trịnh Diệu Dương, ta vùng dậy, xoay người gắng sức đè cậu ta xuống, cậu ta vụt tỉnh trí lại, luồng mắt sắc nhọn kinh hoàng chiếu thẳng vào ta, vẻ mặt méo mó thành biểu cảm không thể tin nổi. Ta đột nhiên cảm thấy đặc biệt kí©h thí©ɧ, thắt lưng thúc lên một luồng xung động khó nhịn, dương v*t cương cứng muốn nứt tung, ta buông một hơi thở gấp, cúi người dán sát xuống ngực cậu ta, lần lần bàn tay phải theo đường hông cậu ta, cho tới khi chạm tới bộ phận cứng rắn bên dưới, những ngón tay bắt đầu nhịp nhàng xoa nắn khıêυ khí©h, Trịnh Diệu Dương rốt cuộc trụ không nổi, l*иg ngực phập phồng hổn hển, từ từ chuyên chú hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt của ta.

Đột nhiên, cả người cậu ta phát run, cuống cuồng muốn vùng dậy, đầu cũng cố ngóc lên khẽ gầm với ta: “Này! Anh định làm gì?! Ách…”

“Cậu biết mà, chúng ta đều biết… thả lỏng ra…” Ngón tay của ta tiếp tục tìm đường dò sâu vào trong thân thể cậu ta, một lãnh địa ấm nóng ẩn giấu khoái lạc vô biên chưa bao giờ bị đυ.ng chạm, chưa một ai được chiếm lĩnh.

“A…” Đôi mắt cậu ta thoáng tóe lửa, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nhất định là không thể tưởng tượng được việc này có thể xảy đến với Trịnh Diệu Dương mình, “Anh điên hả?! Này, dừng lại… Trần Thạc, anh…”

Ngón tay một lần nữa men lên quấn lấy du͙© vọиɠ của cậu ta, ta do dự vài giây, rồi chậm rãi lùi xuống, cúi đầu vươn đầu lưỡi bao bọc lấy bộ phận mẫn cảm nhất của cậu ta, vận dụng mọi kỹ xảo khiến cậu ta đạt được kɧoáı ©ảʍ, trên dưới cùng lúc vỗ về, thỉnh thoảng cố sức nút một hơi, cả người cậu ta một phen giật nảy, thiếu chút nữa tiết ra.

Nhưng phía sau của cậu ta vẫn hoàn toàn không chịu tiếp nhận ngón tay ta, hễ muốn nhấn sâu thêm một chút đã thấy khó khăn vô cùng, mà ta đã sắp kiềm chế không nổi, bên dưới căng cứng đang không ngừng gào thét đòi giải phóng, trong khi cậu ta vẫn chặt khít như cũ.

Ta nhỏm dậy kề môi bên tai cậu ta, thấp giọng hỏi: “Có tinh dầu không? Đồ bôi trơn hay gì cũng được, ưn?”

“Cái gì…” ý thức cậu ta vẫn còn chìm đắm trong sương mù, đợi ta nhắc lại lần thứ hai, lập tức gắng gượng đẩy ta ra, “Thứ chết tiệt ấy ai mang theo người hả?!”

“Tôi cũng không có…” ta không bao giờ để thứ ấy trong phòng, cũng chưa từng đưa phụ nữ về đây.

“Trần Thạc, dậy ngay! Đừng lộn xộn.” Cậu ta bắt đầu giãy giụa, một tay bấu sau gáy ta, cố ngồi dậy. Nhưng ta lập tức áp cả người đè xuống, cậu ta rõ ràng căm tức cực kỳ.

Mặc kệ sự phản kháng của cậu ta, ta thỏa sức lưu lại những dấu hôn, cắn đỏ hồng trên làn da nâu sẫm, cảm giác hoàn toàn khác lạ khiến ta bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt, ta sẽ không đam mê bất kỳ một gã đàn ông nào, còn hiện giờ, ta chỉ là đang thưởng thức một thân thể căng tràn sức mạnh, hoàn toàn đủ sức chống chọi với ta. Cậu ta lật mình muốn lách xuống sô pha, ta lại lợi dùng tư thế nắm cứng lấy thắt lưng cậu ta, thân dưới phóng đãng chà sát trên cái mông trơn bóng khêu gợi. Đến lúc này thực sự đã không thể nhẫn nại được nữa, ta trân mình khởi động…

“Ưʍ.. A!!..”

Khoảnh khắc tiến vào, tiếng rêи ɾỉ cực độ kiềm nén của Trịnh Diệu Dương lọt vào tai ta, âm thanh trầm thấp áp lực, hầu như đứt đoạn không thành lời… càng khuấy động tận sâu thẳm trong ý thức của ta, ta nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng rắn chắc cân đối, bên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Trịnh Diệu Dương, gương mặt cậu ta thoáng chốc tái nhợt chỉ càng khiến ta không sao áp chế được xung động. Đầu ngón tay tách mở bờ môi lạnh toát đang mím chặt của cậu ta, lách vào đùa nghịch đầu lưỡi, ta đột nhiên thấy thèm được hôn lên đôi môi run rẩy không trắng bợt kia.

Không kịp nghĩ nhiều, ta cúi sát đầu xuống, nhưng cậu ta sống chết vẫn vùi mặt dưới cánh tay, không biết vì đau đớn hay nhẫn nhục. Ta xoay qua liếʍ mυ"ŧ bên sườn gáy cậu ta, nhẹ nhàng ve vuốt vành tai. Làʍ t̠ìиɦ, không bao giờ nên có một bên phải thấy khổ sở, đã như vậy cũng không coi là làʍ t̠ìиɦ nữa.

Dưới những cái hôn dịu dàng đến gần như âu yếm của ta, Trịnh Diệu Dương mới từ từ điều hòa lại hơi thở, kỳ thực ta cũng khổ hết nói, hai tay ôm ghì thân thể Trịnh Diệu Dương, cố giúp cậu ta thả lỏng một chút, cậu ta siết chặt thế này, chỉ sợ khẽ nhúc nhích ta sẽ tiết ra mất, cơ thể dẻo dai hoàn hảo này càng lúc càng khơi gợi toàn bộ nhiệt tình chôn sâu trong ta.

Rốt cuộc cậu ta cũng ngẩng đầu lên, gắng gượng thở đều, gương mặt dần dần giãn ra. Trong khoảnh khắc ta sững người trước dáng vẻ chìm đắm du͙© vọиɠ của cậu ta… ta chậm rãi rút ra, rồi một lần nữa từ phía sau mãnh liệt vọt tới, Trịnh Diệu Dương giật nảy mình thở gấp, quay vụt lại nhìn ta, ánh mắt hỗn độn phức tạp.

Cứng rắn xuyên thấu tận sâu trong, thương tổn cả vách tràng nóng rực của cậu ta, tốc độ thúc tiến tới lui mãnh liệt càng kí©h thí©ɧ ta dữ dội. Dường như cảm giác toàn thân đều đã tập trung xuống đúng một nơi ấy, lối vào liên tục bị xâm nhập cũng dần dần quấn siết lấy ta, có chút máu rỉ ra, nhưng chỉ càng nhấn sâu thêm cơn sóng triều kɧoáı ©ảʍ, tìиɧ ɖu͙© cuồng dại bắt đầu mặc sức dâng tràn…

“A…”

“Diệu Dương…” ngay thời khắc cao trào, lần đầu tiên ta bật ra tiếng gọi tên cậu ấy như thế…

Thêm Bình Luận