Chương 8: Chị thổi là sẽ không đau nữa

Từ bộ phim đầu tay trong sự nghiệp "Tình sử Đại Đường" tính đến nay, Tần Lam đã đóng phim được 20 năm, cũng là một diễn viên gạo cội trong giới rồi.

Trước kia chị đã quay rất nhiều bộ phim có độ khó cao, nhưng hôm nay chị thực sự không xuống tay nổi.

Đạo diễn cũng nhìn ra sự khó xử của chị, nói:

- Không sao, Tần lão sư, hay là chúng ta nghỉ 10 phút? Lát nữa quay lại, cái này cũng không có cách nào khác, bắt buộc phải đánh.

- Vâng được ạ, cảm ơn đạo diễn.

Ngô Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam đang chau mày, cô biết để chị khó xử rồi.

Nếu cảnh hôm nay là cô đánh chị thì cô cũng sẽ không xuống tay được.

Mười phút sau, đạo diễn gọi mọi người lại, lần quay thứ hai chính thức bắt đầu.

- Action!

"Rất nhiều việc không phải như em nghĩ đâu."

"Vậy thì là như thế nào? Chung Đô chỉ là một trong số đó. Tôi nói cho chị hay, Chung Linh Uyển. Chị chẳng qua có cái danh tỷ tỷ của tôi, đừng có tưởng mình là chị của tôi thật. Muốn quản tôi sao? Chị mà xứng à?

Tần Lam hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, giơ tay lên hướng về Ngô Cẩn Ngôn...

Ngô Cẩn Ngôn cảm nhận có một luồng lực lướt qua mặt nhưng không thấy đau, cô biết Tần Lam không dùng lực.

- Cắt!

Đạo diễn nhìn xong thì ném đầu thuốc, dùng chân di mạnh, rồi đứng dậy hô cắt.

Anh xoa xoa trán, ngữ khí có chút lo lắng.

- Như vậy... không được a.

Tần Lam giơ tay rất cao, nửa trước chị rất dùng lực nhưng cuối cùng khi tới gần mặt Ngô Cẩn Ngôn thì lại thu lực về nên cô căn bản không có cảm giác gì.

- Tần lão sư, cái tát này phải đánh thật sự.

Đạo diễn kiên quyết nói.

Tần Lam nghe xong không nói gì, chỉ bản thân chị biết trong lòng đấu tranh giằng xé như thế nào.

Trường quay giây trước còn huyên náo, giây sau lập tức yên lặng.

Ngô Cẩn Ngôn lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

- Đạo diễn, có lẽ Lam tỷ không nỡ ra tay quá mạnh, để tôi nói chuyện với chị ấy, lát nữa chúng ta quay lại có được không?

- Được rồi.

Ngô Cẩn Ngôn kéo Tần Lam sang một bên, nghiêm túc hỏi:

- Lam tỷ, có phải chị vì em mà dè dặt vậy không?

Tần Lam định nói thì Ngô Cẩn Ngôn nói tiếp:

- Nếu là vì em thì chị không cần lo lắng, cứ đánh là được rồi, không sao đâu.

- Khỉ con, đánh thật thì sẽ mạnh lắm.

- Lam tỷ không cần nghĩ nhiều, chị quên trước kia Tô Thanh tỷ cũng đã đánh rồi sao, nhiều nhất 2-3 ngày là hết thôi. Hơn nữa lực của chị đâu mạnh bằng Tô Thanh tỷ, hơn nữa da mặt em cũng dày lắm.

- Nhưng mà...

- Không có nhưng mà, nghe em, cứ đánh đi!

Tần Lam nhìn Ngô Cẩn Ngôn kiên quyết như vậy, đành gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng càng thêm giằng xé.

- Các bộ phận vào vị trí, lần quay thứ ba, action!

"Nhiều việc không phải như em nghĩ đâu."

"Vậy thì như thế nào? Chung Đô chỉ là một trong số đó. Tôi nói cho chị biết Chung Linh Uyển, chị chẳng qua có cái danh là tỷ tỷ của tôi, đừng tưởng là chị tôi thật. Muốn quản tôi? Chị xứng sao?

Tần Lam nói xong câu thoại lại rơi vào do dự, nội tâm đấu tranh ác liệt.

Nhưng rồi chị nhìn ánh mắt kiên định của Ngô Cẩn Ngôn đang ra hiệu cho chị không phải kiêng nể gì cả.

Ngực Tần Lam phập phồng mãnh liệt, nội tâm băng hoả lẫn lộn, cuối cùng chị nghiến răng, tay giơ cơ nhằm thẳng gò má mỏng manh của Ngô Cẩn Ngôn...

Bốp!!

Âm thanh vang dội vọng vào tai mọi người.

Không một ai dám thở mạnh vào lúc này.

Tần Lam hai mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy, một tát này của chị đã rơi thẳng xuống má Ngô Cẩn Ngôn, tay chị cũng vì dùng lực quá mạnh nên cũng đau âm ỉ.

Có thể tưởng tượng được người chịu cái tát này sẽ đau tới mức nào.

Ngô Cẩn Ngôn tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng cái tát này thực sự không nhẹ, gò má lập tức sưng đỏ, cảm giác mặt nóng ran, tai ù đi, trong một khoảnh khắc khiến cô không nghe được âm thanh xung quanh.

- Cắt!

- Tốt, cực kỳ tốt, hoàn toàn đạt được hiệu quả cần có!

Đạo diễn xúc động nói, rõ ràng là anh cực kỳ hài lòng về cảnh quay này.

Sau tiếng hô của đạo diễn, trợ lý Tiểu Mạc của Ngô Cẩn Ngôn ngay lập tức chạy lại, đưa túi chườm đá chườm lên mặt cho cô.

Khi túi đá mát lạnh chạm vào mặt, cảm giác nóng ran lập tức giảm xuống, Ngô Cẩn Ngôn mới sực tỉnh, cũng may cảnh quay hoàn thành thuận lợi rồi.

Cô nhìn Tần Lam ở đối diện.

Hai mắt đỏ hoe, môi mím chặt, nhìn kỹ thì thấy môi bị chị cắn rỉ máu, ánh mắt đầy lo lắng và tự trách.

Trái tim Ngô Cẩn Ngôn như bị kim châm, cho dù chỉ một cử động nhẹ cũng khiến mặt thấy đau, cô vẫn kìm nén, nhướn môi cười, an ủi Tần Lam:

- Lam Lam, em không sao, chị đánh không đau chút nào cả, thật đấy.

Tần Lam nhìn gương mặt sưng vù của Ngô Cẩn Ngôn, sự tự trách và áy náy vốn đã khiến chị gần như không thở nổi.

Khi Ngô Cẩn Ngôn cười an ủi mình, chị không kìm được, nước mắt ào chảy ra.

Chị muốn chạm vào Ngô Cẩn Ngôn nhưng lại sợ cô đau, tay đưa tới nửa đường lại thu về. Môi run run nói:

- Xin lỗi... Cẩn Ngôn.

Ngô Cẩn Ngôn thấy Tần Lam khóc thì hoảng hốt, luống cuống lau nước mắt giúp chị.

- Chị không cần xin lỗi... Em không sao thật mà, chị đừng khóc có được không?

Nước trong mắt Tần Lam lấp lánh, lí nhí hỏi:

- Em đau lắm đúng không?

Ngô Cẩn Ngôn thấy người trước mặt quan tâm mình, trong lòng tuy thấy ấm áp nhưng bộ dáng nước mắt giàn giụa của đối phương thật sự khiến cô đau lòng, cô nửa đùa nửa thật nói:

- Hơi đau một xíu... hay là... Lam tỷ thổi giúp em?

Khoé mắt Tần Lam vẫn còn nước mắt, nghe yêu cầu đó của Ngô Cẩn Ngôn thì khựng lại một chút, nhìn thẳng vào cô, rồi chớp chớp mắt, đầu chầm chậm tiến lại gần...

Ngô Cẩn Ngôn vốn chỉ là tiện miệng nói một câu, không ngờ Tần Lam lại làm thật. Cô nhìn chị đang tới gần, căng thẳng muốn nghẹt thở. Cô như có thể nghe được tiếng tim mình đạp, cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, hoảng hốt nhắm mắt lại chờ đợi...

- Tần Tiểu Lam, phải chuẩn bị cho cảnh tiếp theo rồi, lát nữa là quay đấy.

Quản lý Quân Bình đột nhiên lên tiếng làm gián đoạn hai người.

Tần Lam nghe thế lùi sau mấy bước, chỉnh lại tóc mai, đáp một tiếng, nhìn Ngô Cẩn Ngôn rồi quay người đi về phía Quân Bình. Khoảnh khắc quay người đi Ngô Cẩn Ngôn không thấy được khoé môi chị nhướn lên một chút.

Ngô Cẩn Ngôn cảm giác như vừa chơi trò tàu cao tốc cảm giác mạnh, tâm trạng hụt hẫng, sau đó chợt tỉnh, trong lòng gào khóc:

Oa oa oa!!! Tôi hận chị, Quân Bình!!!

< tbc >