Chương 6: Mùi vị khi ghen

Những ngày quay phim sau đó, chị Mã phát hiện một chuyện rất kỳ lạ. Cẩn Ngôn lúc trước cũng đã quay không ít phim, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ. Hàng sáng đúng 7 giờ đứng trước cửa chờ chị tới đón, trên tay còn là hai suất bữa sáng.

Là cho chị sao? Đừng có nghĩ nhiều, ngày nào chị cũng ăn xong bữa sáng mới tới đón người đi.

Hơn nữa kỳ lạ là không chỉ Ngô Cẩn Ngôn mà cô diễn viên họ Đàm trong đoàn làm phim sáng nào cũng đem trái cây tới. Hai người này đều đem tới cho cùng một người.

Chị Mã vừa bất lực vừa thấy buồn cười. Chị chăm cho đứa trẻ này lâu rồi nên chị hiểu, giờ gặp một người khác, đúng là giống như hai đứa trẻ đang "tranh giành ghen tức" lẫn nhau.

Còn Tần Lam nhìn có vẻ rất hạnh phúc, nhưng thực tế chị cũng "khổ" không nói nên lời. Hai đứa trẻ này ngày nào cũng đem một đống đồ tới cho chị, chị cũng không tiện từ chối, kết quả là mấy hôm sau đã cảm thấy béo rồi.

Hôm nay Ngô Cẩn Ngôn vừa quay xong cảnh với Đàm Tùng Vận, hai người mấy ngày này đã quen với nhau rồi, tuy thỉnh thoảng vẫn "tung hết tuyệt chiêu" để tranh giành sự ưu ái từ Tần Lam.

Nhưng tính cách hai người tương tự nhau, cộng với cùng thích một idol là JJ, còn hẹn nhau đi KTV.

Hôm nay họ đang chuẩn bị cùng đi ăn thì Ngô Cẩn Ngôn nghe thấy bên ngoài ồn ào, cô nhìn ra.

Một người đàn ông cao ráo đeo kính đen, mặc đồ đen đang vẫy tay về phía bọn họ.

Tần Lam thấy thì giữ nụ cười thường thấy của mình tiến về phía người ấy.

Rõ ràng là nụ cười rất bình thường, nhưng trong mắt Ngô Cẩn Ngôn lại trở nên cực kỳ chói mắt.

- Cẩn Ngôn, người đó là bạn trai của Lam tỷ sao?

Đàm Tùng Vận mặt đầy khó hiểu hỏi.

- Chắc là... không phải.

Ngô Cẩn Ngôn vẫn nhớ mấy tháng trước, khi họ cùng tham gia chương trình truyền hình, Tần Lam nói chị còn độc thân, lẽ nào chỉ mới mấy tháng mà...

- Thế thì có thể là người theo đuổi chị ấy. Lam tỷ ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ rất nhiều người thích chị ấy.

Ngô Cẩn Ngôn phát hiện trong ngữ khí của Đàm Tùng Vận, ngoài có một chút hụt hẫng thì chẳng có chút gì gọi là khó chịu, nhiều hơn là sự hạnh phúc.

Nếu chị ở bên người đàn ông khác, cô cũng có thể thoải mái và chúc phúc như vậy không?

Nghĩ tới đây, cô cảm thấy ngực như có gì chèn lại, cổ họng như có một thứ chất lỏng gì trào lên, vừa chua vừa đắng, nhưng cô chỉ có thể nuốt xuống.

Tới lúc quay phim buổi chiều, cô tinh thần uể oải mệt mỏi, đạo diễn chú ý thấy thế hỏi:

- Tiểu Ngô lão sư có phải mệt ở đâu không, có cần về nghỉ không.

Cô nghe thì lắc đầu, rồi cảm thấy rất ngại, cô không thể làm lỡ tiến độ quay của cả đoàn làm phim được.

Trong quá trình qua có mấy lần Tần Lam nhìn cô đầy quan tâm, cô cũng cười gật đầu tỏ ý không sao, không phải lo lắng.

Tối đó, tại quán bar Điệp Thanh.

Ngô Cẩn Ngôn đội mũ lưỡi trai đen, còn cố tình kéo mũ thật thấp, người khoác áo gió, chọn một góc kín đáo nhất ngồi.

Dưới ánh đèn mờ ảo, không ai nhận ra cô.

Một cốc rượu mạnh trôi xuống khiến cô bình thường không uống rượu mấy sặc ho mấy tiếng.

Tại đây cô có thể cho sự giằng xé, bức bối trong lòng được giải phóng một chút.

Cô liên tục tự hỏi mình: Cô có vui không khi Tần Lam thực sự độc thân cả đời không? Đương nhiên là không. Chị xứng được người khác yêu thương, cô là người mong chị được hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Nhưng nếu hạnh phúc của chị không liên quan tới cô thì sao?

Ngô Cẩn Ngôn nâng cốc rượu, lại nốc thêm một cốc nữa.

Khoé mắt cô ươn ướt, thật ra, cô mong muốn người ở bên cạnh Tần Lam là cô.

Nhưng cô còn có hy vọng gì không?

Ngô Cẩn Ngôn xuất thần nhìn ca sĩ ở đối diện mấy phút, rồi lấy điện thoại ra, tìm tới tên Tần Lam.

Có những điều, có thể để cô nói một lần không?

Cho dù là không có kết quả.

Ngô Cẩn Ngôn nhìn chăm chăm dãy số đó mấy giây, cuối cùng như quyết định một chuyện quan trọng, ấn nút gọi.

Tút~ tút~

Cô cảm giác tim mình cũng đang đập theo mấy tiếng đó, không quá 2 giây, cô liền tắt máy.

Có những việc, cứ chôn vùi nó trong lòng đi.

Cô cười khổ.

Cuối cùng cô mở wechat, gửi tin nhắn.

[Tiểu Mã ca, mau tới uống rượu với em]

Không lâu sau, tin nhắn thoại từ đối phương được gửi tới.

[Em đang ở đâu?]

Ngô Cẩn Ngôn lập tức gửi định vị.

Khi Mã Tư Thuần tới thì thấy Ngô Cẩn ngôn ngồi trong góc, người ngả trên bàn, chị kéo mũ xuống tiến lại, vỗ vai Ngô Cẩn ngôn, hạ giọng nói:

- Sao hôm nay đột nhiên lại hẹn chị uống rượu?

Ngô Cẩn Ngôn cảm giác có người vỗ vai mình, nghe giọng là biết ai tới, vẩy vẩy cái tay đã bị đè tới tê rần, miệng hàm hồ nói:

- Mã ca tới rồi à... ngồi đi... cùng uống nào.

Vừa rồi cách xa không thấy gì, giờ ở bên cạnh Ma Tư Thuần mới phát hiện người này người nồng nặc mùi rượu.

Chị bỗng tức giận, không phải gọi chị tới uống rượu sao? Chị còn chưa uống ngụm nào mà người này đã say bí tỉ rồi.

Mã Tư Thuần chau mày không vui, cũng không biết hôm nay Ngô Cẩn Ngôn bị gì mà uống thành ra thế này.

Cũng không chú ý hình tượng một chút, tốt xấu gì cũng là người của công chúng, nhỡ bị chụp lén đăng báo thì làm thế nào?

- Cũng không sợ bị chụp lén à, đúng thật là, đừng uống nữa, đi về.

- Muộn thế này còn ai chụp chứ... không... em còn chưa uống đủ.

Ngô Cẩn Ngôn nói rồi cầm cốc rượu còn một nửa lên.

Vừa chạm môi thì Mã Tư Thuần giật lấy, rồi nhấc cô lên kéo đi.

< tbc >