Chương 6: Đông Quách tiên sinh và lang 6

Edit+Beta: Shim

*Khi lang hóa hình người, thì xưng hô là “hắn” nhé:3 Về hình sói lại gọi “nó”.

Thư sinh mơ một giấc mơ vừa buồn cười vừa đáng sợ, lại còn rất chân thực. Cứ thế mơ hồ tỉnh lại khi ánh mặt trời đã lên cao, phát hiện thân mình không ngừng đong đưa, cổ họng khàn khàn phát ra âm thanh rêи ɾỉ. Mình vẫn còn mơ sao?

Chính là, đầu sói trong mộng lại biến thành một nam nhân anh tuấn tà mị.

Mà cái người quang lõa đang rong ruổi trên người y, nhìn y mở mắt liền lộ ra nụ cười hết sức cợt nhả. “Cuối cùng cũng tỉnh.”

Thế là, giấc mộng hoang đường bỗng chốc hóa thành hiện thực đen tối, như sét đánh ngang tai chém y thành hai mảnh.

Lập tức lại hôn mê!

Thế nhưng người nọ một bên không ngừng đong đưa thân mình, ra sức thao làm, một bên cười cười tét tét cái mông y, “Này này, tỉnh. Không được giả chết.”

Thư sinh không thể không mở mắt.

Cơ thể trên dưới tựa hồ đều mất cảm giác, lại chỉ có chỗ kia, hết sức rõ ràng, kɧoáı ©ảʍ lũ lượt theo huyết mạch xâm nhập vào da thịt toàn thân. Lúc này đầu óc y hỗn độn, kinh ngạc, sợ hãi, xấu hổ cùng giận dữ, càng phần nhiều là nghi hoặc.

Thế là y vùng vẫy một phen, giọng đã khàn khàn, la mắng: “Ngươi là ai? Ngươi là ai?”

Y thực sự sợ hãi.

Lang kia đâu không thấy, lại lòi ra một nam nhân!

Mà giờ khắc này thư sinh phát hiện, giường này không phải chiếc giường nhỏ đơn bạc của mình, mà là một chiếc rộng lớn hoa lệ.

Chẳng lẽ đây không phải nhà mình?

Mắt thấy hết thảy đều quen thuộc, ngoại trừ chiếc giường này, tất cả đều còn nguyên.

Chuyện gì đây?

Nam nhân anh tuấn chau mày, nói: “Ngươi không nhận ra? Thật là xấu nha. Ta rõ ràng vất vả hầu hạ ngươi suốt một đêm, chẳng lẽ cả mùi cũng không ngửi ra?”

Là người thường chứ đâu phải lang, đánh hơi được cái quỷ a?

Thư sinh rối ren hồi lâu, đến cả chống cự cũng quên mất, kɧoáı ©ảʍ gì gì đều không để tâm. Trong đầu chỉ còn một câu hỏi: Hắn, chính là lang?

Y hận bản thân sao không ngất đi lần nữa.

Lúc này trời đã sáng rõ, không biết là giờ nào. Tên này, không, con lang này, rốt cuộc là đã lộng mình bao lâu rồi?!

Vì sao còn chưa bị hắn làm chết? Thà chết đi còn hơn.

Lang hình như thấu tâm tư y, liền không đàng hoàng, “Yên tâm. Tinh hoa của ta đều phun cho ngươi, sớm đã bị ngươi hấp thụ hết, không dễ dàng hư vậy đâu.”

Nói xong bỗng dưng rút ra, lúc thư sinh đang nhẹ nhõm thở ra, hắn lại nâng hai chân y lên thật cao, gác trên vai mình.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Thư sinh nhất thời căng thẳng, liều mạng giãy dụa chống đối.

Thấy lang cúi đầu xuống, nhưng lại nhìn chằm chằm chỗ tư mật kia, thư sinh giận dữ muốn chết. “Ngươi, ngươi…”

Y đã hỗn độn đến không biết nói gì. Ngay cả khóc, lúc này khóc cũng chẳng ra hơi.

Hóa thân thành hình người đẹp đẽ, nhưng việc hắn làm so với các da^ʍ tặc ngoài kia thực sự khác biệt. Thậm chí là vô cùng quá đáng!

Hắn xem xét chỗ kia, cúc nhỏ bị hắn thao lộng một đêm đã sớm không thể khép lại, mấp máy mở ra đóng vào, như chờ mong được đâm mạnh vào điểm đó để thỏa mãn cơ khát.

Lang giữ một chân thư sinh trên vai, tay kia mò mẫm cửa động sưng đỏ.

“A…”

Đột nhiên bị vật cứng xâm lấn, thư sinh bị chơi đùa đến vô cùng mẫn cảm liền chấn động, dâʍ đãиɠ rên lớn.

Ngón tay ở trong u huyệt trạc trạc vài vòng, làm thư sinh lạnh run người, sau đó rút ra. Lang nhìn nhìn, nói: “Còn chưa hấp thụ hết. Xem ra thân thể ngươi không được tốt lắm. Nếu là nam tử khỏe mạnh bình thường thì đã sớm đem chúng

(tϊиɧ ɖϊ©h͙)

hấp thụ hết, chuyển hóa thành tinh lực bản thân rồi.”

Dĩ nhiên, thư sinh mảnh khảnh gầy yếu, xem ra ăn uống còn không đủ chất, nói gì đến cường tráng khỏe mạnh.

Lang không khỏi nhíu mày, “Phải cho ngươi hảo hảo bồi dưỡng.”

Nhìn đến bạch trọc chảy ra khỏi huyệt khẩu, cái kia đang ở bên ngoài lập tức “xì xì” đỉnh vào.

“Ngươi…”

Thư sinh giận dữ muốn chết, phẫn uất đòi mạng. Con lang này là muốn làm cái quái gì a? Rốt cuộc phải thế nào mới bằng lòng?

“Chờ ta bắn rồi sẽ buông tha ngươi. Nhưng tinh hoa của ta ngươi phải hấp thụ toàn bộ thì ta mới có thể lui ra, nếu không thì thật là công dã tràng.”

Tiểu thư sinh ngốc nghếch làm sao hiểu được tϊиɧ ɖϊ©h͙ này tốt thế nào. Khi hắn cùng bầy lang giao hoan, chưa bao giờ bắn vào trong con nào, cũng không để mẫu lang nào thụ thai. Dù là công lang, hắn biết chúng nó có tà pháp để sinh tử nên đều phun ra ngoài. Cho dù vậy cũng bị chúng liếʍ sạch không thừa một giọt.

Tinh hoa của Lang vương, không chỉ là đồ bổ, đối đám tiểu yêu mà nói, cũng làm cho yêu lực tăng tiến không ít.

Đối với con người, đương nhiên cũng có tác dụng bồi bổ.

Lang lớn mật bắn hết trong người thư sinh, kì thật cũng bởi hắn biết nam nhân này sẽ không thể mang thai. Mà hắn chưa từng trải qua tư vị phun trào bên trong, thao lộng thư sinh một đêm, hắn mới biết được cảm giác này nguyên lai tuyệt vời thế nào. Cả đêm qua lang chưa hề rút ra.

Chính là lúc mờ sáng hóa thành hình người, thay đổi vô số tư thế, đem thư sinh lăn qua lộn lại, làm lại làm.