Edit + Beta: Shim
Hai người trong phòng vẫn đang cao trào. Tuy là đêm tối mờ mịt, nhưng không hiểu lang dùng thủ thuật gì mà tất cả thân thể ngang dọc đều thu hết vào đáy mắt thư sinh, khiến y vừa thẹn vừa giận.
Qua non nửa canh giờ, người bị ép vào tủ thao đã không còn sức chống đỡ chính mình.
Tay hắn nắm tủ, thắt lưng dần rũ xuống, nhưng hạ thân lại bị người phía sau chế trụ, cặp mông cao cao nhếch lên, bị cái nghiệt căn đằng sau xỏ xuyên.
Thư sinh nhìn thấy túi nang giữa hai chân người kia không ngừng nện vào mông thịt “bạch bạch”, thắt lưng ra sức tiến đánh. Chỗ bộ vị nối liền nước văng tung tóe, thật sự là quá da^ʍ mĩ.
Thư sinh bị ép buộc nhìn hồi lâu, trong lòng mặc dù ảo não, lại mặt đỏ tía tai. Một bộ xuân cung sống chiếu rọi vào mắt, bất tri bất giác khiến y miệng khô lưỡi đắng.
Lang vẫn áp sát thư sinh, đối phương có động tĩnh gì đều không thoát khỏi mắt hắn. Thấy trán y đổ đầy mồ hôi, tim đập gấp gáp, hắn liền tỉnh bơ cười xấu xa.
Thư sinh bị động chứng kiến một hồi xuân cung sống, nhân vật chính bên trong cuối cùng cũng tê liệt ngã xuống đất, người đằng sau xem ra không còn muốn đi nữa.
“A a, Ngưu ca…”
“A, Khiên Ngưu đệ…”
“Ầm” một tiếng, đầu óc thư sinh như bị một mũi tên cắt ngang. “Khiên Ngưu đệ” kia chẳng phải chàng Ngưu trong thôn có thê tử mang theo hai đứa con bỏ đi hay sao?
Chẳng lẽ hắn vì quá đau thương đến nỗi cam tâm sa đọa xuống dưới thân nam nhân?! Nhìn tình hình trong phòng, xem ra Ngưu lang không hề chịu ép buộc, mà là đối với chuyện nam nam thân mật lại có phần hưởng thụ.
Thư sinh không dám tin vào tai mình, cũng không dám tin vào mắt mình, chỉ cảm thấy trong đầu hỏng bét.
Ngưu lang lại bị người phía sau bế lên, một đường hôn môi tới tận giường, mông vừa chạm vào nệm, nam nhân xa lạ đã “phập” một cái đâm vào bên trong hắn.
Thư sinh nhìn tình cảnh dâʍ đãиɠ trên giường mà ứ máu, tinh thần rối loạn, không có phát hiện một bàn tay đang giở trò sau lưng mình.
Thẳng đến khi cái tay xấu xa lần mò vào trong áo, dán lên da thịt trơn mịn, y mới giật mình tỉnh lại.
“Ngươi định làm gì?” Thư sinh kinh hãi há miệng, thế nhưng cổ họng chẳng thể phát ra tiếng nào. Giờ đang ở ngoài phòng ngủ nhà người ta, con lang này lại dám bất ngờ “tập kích”.
Y không nói lời nào, nhưng dường như lang biết rõ tâm tư y, cười cười, “Xem người ta làm rồi, giờ tự mình làm mới thú vị.”
Vả lại, nhìn thư sinh trong trạng thái “ở ngoài phòng ngủ nhà người ta” rối rít căng thẳng, lang liền bộc phát du͙© vọиɠ.
Hắn liếʍ liếʍ môi, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn một chút, bọn họ sẽ không phát hiện được.”
Thư sinh nghe xong quả thực muốn ngất lịm.
Lang cởϊ qυầи áo của y xong ép chặt vào lòng, mà lúc này đối phương chỉ lo giãy dụa.
“Tên thư sinh ngốc này, nửa điểm tình thú cũng không có!”
Thư sinh phản kháng kịch liệt, hắn chỉ đành nén giận, nhưng không hề bức bách y. Thế là hắn bế bổng thân thể trơn nhẵn của thư sinh lên, vèo vèo bay về vườn sau nhà mình.
Tiếp đất, lang nôn nóng khó dằn, trực tiếp nhào đến.
“A a…”
Thư sinh vẫn còn giãy dụa. Đợi đến khi bị lang dồn ép gặm cắn môi lưỡi, một bên rêи ɾỉ một bên kháng nghị, y mới phát hiện bản thân đã nói được.
Đầu lưỡi lang tiến quân thần tốc trong miệng thư sinh, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ không kịp tránh né, ra sức hút, mυ"ŧ. Tình cảnh từ đơn phương cướp đoạt dần biến thành lưu luyến quấn quýt.
Bị lang làm quen thói, chẳng mấy chốc y đã phối hợp mở miệng ra.
Khi môi lưỡi tách rời, nghe thư sinh mơ hồ mấy tiếng “Đáng giận!”, “Không cần…” thế mà lại ở dưới thân mình uốn éo ma sát, lang liền bất mãn bạt mông y, “Trong ngoài bất nhất!”
Hắn tách chân y ra, nghiệt căn cường tráng đặt trước miệng huyệt liên tục đóng mở, cọ tới cọ lui nhưng không đi vào.
Thư sinh ra sức vặn vẹo, chỉ hận không có thứ gì đó mau chóng xỏ xuyên, lại cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, dù là trống trải dằn vặt cũng không chịu mở miệng cầu xin.
“Không cần, hả?” Lang chọc chọc cúc nhỏ, đi vào một chút lại rút ra ngay. Hắn muốn thư sinh chủ động mời mọc, nhưng y chỉ “ưm” lên một cái rồi cắn chặt môi, vẫn chẳng chịu cất lời.
Tên thư sinh ngu ngốc đã nhu nhược còn cố chấp!
Hắn lầm bầm bất mãn, cuối cùng không trêu đùa nữa, “phập” một phát hung hăng tiến vào mật huyệt căng chặt ướŧ áŧ.
Lang cưỡng ép thư sinh lăn qua lộn lại một đêm, cây cỏ trong vườn đều dính bạch trọc thư sinh bắn ra. Đến khi rốt cuộc y không còn phun được gì nữa, hắn mới một đường đâm xuyên đưa người về phòng.
Hắn nằm trên giường, đặt thư sinh úp sấp trên người mình, thuận tiện thăm dò u lộ ướŧ áŧ một chút. Lúc này lang không còn chơi trò làm đến chết đi sống lại nữa, mà chậm rãi đút vào, rút ra, đút vào, rút ra, khiến thư sinh dâng trào rêи ɾỉ.
Trong lúc thư sinh nửa tỉnh nửa mê vẫn cảm thấy thân thể phập phồng trên người lang. Lang nắm lấy tay phải y, ép vòng ra phía sau. Thư sinh cảm giác tay mình sờ đến mông, rất nhanh, lang xấu xa đưa tay y chạm vào địa phương kia.
“A…”
Thư sinh muốn rút tay ra khỏi gông cùm xiềng xích, lang lại cười bỉ ổi, khống chế bàn tay đáng thương không cho kháng cự, nhẹ nhàng chạm tới chỗ hai người giao hợp.
Y uất nghẹn, chỉ muốn ngay lập tức gϊếŧ chết tên yêu tinh vô liêm sỉ này, nhưng yêu tinh lại chẳng sợ y, ngang ngược giữ tay y ở chỗ hai ngươi nối liền chặt chẽ, vỗ về chơi đùa từng đường nét.
Thư sinh thẹn thùng vô cùng, phía dưới mới chỉ đυ.ng vào một chút thế mà không tự giác được ép vào càng chặt. Chỗ kia co rút, cắn lang đến nỗi thở dốc ồ ồ.
“Thư sinh ngươi… Tuy không tình thú, thân thể lại không tồi.”
Lang ngồi dậy, vẫn đặt thư sinh trên người, “phập” một đường, bắt đầu tiến công mạnh mẽ trở lại, tiếp tục một hồi long trời lở đất.