Edit + Beta: Shim
Buổi tối ngoài ninh mấy củ khoai, thư sinh còn nấu một bát canh trứng bưng lên.
“Gì đây?”
“Đây là trứng Tiểu Hắc mới đẻ.” Y bưng bát trứng đến trước mặt lang, “Sau khi Hoa Nhỏ bị ta gϊếŧ thịt, Tiểu Hắc rất thương tâm, lâu như thế mới đẻ một quả, ngươi phải có tâm cảm kích đó.”
Hắn mở to mắt sói trừng quả trứng vừa nhìn đã thấy non mềm ngon miệng kia, “Không phải ngươi không nuôi gà trống sao? Gà mái sao có thể đẻ trứng?”
Chẳng lẽ là gà thần? Con mắt tò mò lọt thỏm vào bát.
“Ai nói với ngươi không có gà trống thì gà mái không đẻ được hả?”
Cho dù là dã thú, sống lâu như thế cũng phải có chút kiến thức chứ.
“Ồ!” Lang lộ ra vẻ mặt “Là như vậy à?”.
Đột nhiên thư sinh cảm thấy, trí thông minh của con yêu tinh này có hạn ha!
Rồi lang bắt đầu bưng bát lên ăn khoai tây, không nhịn được chỉ chỉ quả trứng, “Ngươi không ăn hả?”
“Ngươi cả ngày kêu đói. Ta lại không có tiền ngày nào cũng mua thịt cho ngươi ăn. Ngươi ăn tạm trứng gà cho đỡ thèm.” Y trả lời, “Dù sao ta ăn gì chả được.”
“Người ngươi gầy thế kia mới cần bồi bổ đấy.” Lang ăn gà cũng ngon, trứng gà cũng ngon, nhưng tiểu thư sinh lại hào phóng đem quả trứng vất vả lắm mới có cho hắn, ngược lại hắn có chút mất hứng.
Toan thân đều là xương, ôm trên giường thật không thoái mái, lang còn chê người y quá ít thịt đó.
Nói xong liền đưa trứng đến trước mặt thư sinh, “Một quả trứng gà nhỏ thôi, ta cũng đâu thiếu. Trưa nay ở trên núi ta mới đi săn xong.”
“…” Thư sinh trơ mắt nhìn quả trứng, lại liếc lang trộm nuốt nước miếng, lúc này đột nhiên cảm thấy hắn cũng không quá đáng ghét, thậm chí có điểm… đáng yêu!
“Mỗi người một nửa đi.” Y lên tiếng.
“Không cần. Trên núi có đồ gì tốt ta chưa nếm qua đâu.” Hắn đảo mắt nhìn trần nhà.
Vậy mà suốt ngày kêu thịt thịt, tiểu thư sinh thầm oán. Nhưng y vẫn đứng lên, chia hơn nửa quả trứng vào bát lang, “Kì thực ta cũng không thích ăn lắm, ngươi ăn nhiều một chút.”
“Ồ, nếu thế, ta đây sẽ ăn hộ ngươi.” Khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ “Đây là ta giúp ngươi đó!”
“… Được được, đa tạ ngươi.” Thư sinh nhìn biểu tình trẻ con của hắn liền nở nụ cười.
Đông Quách tiên sinh tươi cười không bị mắt lang bỏ sót một giây nào.
Đây là lần đâu tiên tiểu thư sinh cười với hắn. Lang thâm trầm nhìn y, nhất thời cảm dù mỗi ngày đều phải ăn chay, có thể ăn cũng y thì cũng đủ no rồi.
Thư sinh nào biết cái đầu lang đã quanh quẩn mấy ý nghĩ đen tối rồi. Chờ hai ngươi ăn xong, y đang rửa bát, hắn đã sốt ruột khó dằn nhìn chòng chọc cái mông nhỏ, “Còn chưa có rửa xong hả? Chậm chết đi được.”
“Chậm đâu mà chậm!” Thư sinh thu dọn bát đũa bàn ăn, đột nhiên nửa người rơi vào một trận ôm ấp nóng bỏng.
Thư sinh hoảng sợ, “Ngươi…”
“Hai ngày chưa làm rồi. Mai trường học nghỉ, đêm nay chúng ta tận hứng một phen đi.” Nói xong hắn ngồi lên bàn, bế thư sinh bắt đầu giãy dụa vào lòng.
“Cái, cái gì? Ta không muốn làm á…” Còn có, từ nơi nào hắn nghe tin trường học nghỉ a?
“Ta là vì ngươi thôi. Ngươi ăn uống kém như vậy, thế nên phải bồi bổ vào địa phương khác, biết chưa?”
“Nói hươu nói vượn.” Thư sinh đương nhiên biết “bồi bổ” ở đây nghĩa là gì, nhất thời vừa giận vừa thẹn giãy dụa, “Thả ta xuống, ta không cần bổ!”
“Cái này không phải ngươi nói là được.” Lang ngạo mạn liếc y một cái, “Dám cãi lời ta, ta liền ăn thịt ngươi cho thôn này khỏi còn thầy đồ nữa.”
“Ngươi… Cái đồ yêu quái vong ân phụ nghĩa!”
“Dù sao ta cũng là yêu quái, vong ân phụ nghĩa thì vong ân phụ nghĩa. Ngươi cũng đâu phải quen ta ngày một ngày hai.”
Nói xong sải bước vào phòng, hắn thả thư sinh xuống giường. Y liền bật dậy định bỏ chạy nhưng bị hung ác nhìn một cái, chỉ đành bổ nhào trở về.
Thư sinh nhanh chóng bị lột sạch sành sanh. Lang vừa cởi vừa nói: “Ngươi chẳng có mấy lượng thịt, chẳng hấp dẫn gì hết, cố gắng theo gia gia đây học tập đi.”
Bộ dáng ban ngày ngọc ngà như (vỏ) ốc tinh của thư sinh còn mồn một trong đầu lang mà giờ kẻ trước mắt chẳng còn mẩu xương, quả thật không tiền đồ mà.
“Hừ, nếu vậy ngươi đi tìm đươc khác đi! A…” Thình lình hạ thể rơi vào trận địa nóng ấm mềm mại, thư sinh bị kí©h thí©ɧ quá lớn suýt bắn ra nhưng bị lang đè ép nhẫn nhịn.
“Lang, ngươi đây là, là…” Ánh mắt không thể tin được trừng lớn, nói không nên câu: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có thể hạ mình hầu hạ người khác. Trước giờ hắn chưa từng giúp ai khẩu giao, cũng chỉ vì quả trứng gà kia của thư sinh, chuyện này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai đâu!
Tuy lang không có kinh nghiệm mấy, nhưng được người ta hầu hạ nhiều lần, nhìn bầu vẽ gáo (nhìn mà bắt chước) liên tục liếʍ lộng, ngay cả hai viên bi phía dưới cũng không buông tha. Thư sinh rất nhanh bày ra bộ dạng hổn hển nói không ra hơi.
Kê kê thư sinh không phải nhỏ nhưng tươi non đáng yêu. Miệng sói ngậm vào hết mυ"ŧ lại liếʍ, rồi lại hấp hấp đỉnh đầu mẫn cảm. Vật nhỏ này so với trứng hôm nay còn ngon hơn.
Cuối cùng tiểu kê kê ở trong miệng lang hoàn toàn ngạnh lên. Y thở dốc không thể kiềm chế, ẩn ẩn kèm theo tiếng nức nở thoải mái, vào tai lang quả là dục hỏa đốt tâm.
Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn đợi thư sinh bắn ra, nuốt vào đến giọt cuối cùng, còn liếʍ liếʍ môi luyến tiếc: “Giờ đến lượt ta.”
Lang tựa bóng ma, tiến đến áp đảo vị thư sinh còn trong dư âm cao trào. Y chưa kịp phản ứng đã bị lật lại, tư thế chổng mông trên giường.