Edit+Beta: Shim
Hôm nay thư sinh lên lớp, lang làm một giấc thẳng đến giữa trưa mới lười biếng bò dậy.
Thời điểm y không có nhà, bữa trưa của hắn đều được giải quyết trên núi. Lang thong dong bước vào núi, tìm một góc vắng vẻ hóa về nguyên hình, gà rừng thỏ hoang gặp con nào ngoạm con đấy, ăn no lại trở về.
Thôn nhỏ nhàn rỗi vô sự.
Ở lì trong nhà thư sinh cũng không có việc gì làm, hắn liền ra ngoài đi dạo lung tung. Quanh đây còn không ít nam tử độc thân, tỉ như vị hán tử cao to làn da đen bóng ở bên kia con sông phía trước.
Lang đi qua cầu, bất tri bất giác đến trước cửa nhà người nọ.
“A, này này, ban ngày ban mặt nha, ca ca tha ta đi… A, to quá, ưm, còn muốn, nữa đi…”
Tuy còn cách một hàng rào một bức tường, nhưng lang đâu phải phàm nhân. Đường đường là Lang vương của Trung Sơn, nhĩ lực hiển nhiên tốt hơn gấp nhiều lần bình thường.
Cho nên khi nghe mấy tiếng rêи ɾỉ làm người ta mặt đỏ tim đập ấy, hắn không khỏi “A” một cái, bất giác dừng chân.
Lấy tôn nghiêm Lang vương ra thề, hắn tuyệt đối không phải hạng tiểu nhân lén lút thích nghe lỏm. Chỉ là…
Kẻ phát ra thanh âm rêи ɾỉ ẩn nhẫn tiêu hồn kia, nghe thế nào cũng là một nam nhân a!
Lang ngẩng đầu đánh giá ngôi nhà này một chút. Đúng vậy, hắn không có nhìn nhầm, đây chính là nhà của vị hán tử quá hai mươi vẫn chưa thú thê.
Tiếng rên kia…?
“A, ca ca mạnh quá, côn th*t thực thô… Muốn chết… Aaaa…”
Trời đất! Nghe thôi cũng biết có bao nhiêu mê người! Chẳng trách gia khỏa này lớn đầu còn chưa chịu thành gia lập thất, hóa ra trong nhà giấu tiểu nam nhân!
Lang nghe trong phòng lúc thì “Ca ca mau gϊếŧ ta!” lúc thì hỗn tạp tiếng thở dốc ồ ồ, không khỏi bước tới, lén lút đẩy cổng vào.
Bên trong hai nam nhân nhân đang dã chiến cao trào, làm sao chú ý đến cửa sổ đằng sau có một kẻ đang nín thở rình trộm.
Lang nhòm vào trong phòng, thấy một người vểnh cái mông nộn thịt trắng bóng đang ghé ở mép giường phóng đãng rêи ɾỉ.
Mà kẻ đang cưỡi bên trên không ngừng dùng côn th*t to giương cao giữa hai chân “ba ba ba” đập vào cái mông yêu kiều…
Chính là người ở thôn kế bên nhà thư sinh.
“Khá lắm, thì ra ngươi không thích nữ nhân lại đi thích nam nhân.” Lang một bên oán thầm, một bên chăm chú không rời mắt.
Người bên dưới không rõ dung nhan, kêu đến là dâʍ đãиɠ. Trên người y còn một kiện áo ngoài đơn bạc nhưng hai người lăn lộn hồi lâu, áo cũng bị nhăn nhúm xả xuống nửa chừng.
Quang cảnh tục tĩu hại lang ừng ực nuốt nước miếng, phía dưới đã ngạnh lên, không nhịn được nghĩ đến thư sinh cũng sẽ phóng đãng như thế.
Nếu thư sinh cũng ở trên giường chủ động lắc mông, chủ động lên xuống ăn vào côn th*t của hắn, chủ động trước mặt hắn ưỡn ngực chà xát hai khỏa anh đào đỏ mọng… Thế thì chẳng phải sẽ là cực đỉnh khoái hoạt sao?
Lúc này người ở bên trong đã thay đổi tư thế, hán tử kia bế người “nối” dưới thân đứng lên, ôm hai chân đối phương tựa như đang “xi xi” hài tử.
Người nọ vừa đi vừa xóc nảy. Người phía trước đột nhiên lơ lửng liền sợ tới mức kéo chặt cổ đối phương, “A, hỏng mất! A, sâu quá, sướиɠ muốn chết mất! Muốn, muốn nữa, sâu nữa đi…”
Lang lau miệng một phen, không tự chủ đem hai người kia biến thành mình và tiểu thư sinh.
Hắn dùng cự căn xuyên phá cái miệng nhỏ nhắn của y, đợi y dâʍ đãиɠ quấn chặt không ngừng hô “Hảo ca ca, ta muốn nữa!”, hắn sẽ không ngừng ra sức đâm vào nơi sâu nhất. Sau đó hai người lăn từ phòng này sang phòng khác, nếu là buổi tối thì sẽ đè thư sinh ra bãi cỏ sau vườn, lộng y nằm ngửa dạng chân ngắm sao!
Nghĩ đến là nước miếng đã chảy ròng ròng.
Trong phòng, hai người kia không nói nhiều lắm, thỉnh thoảng nghe tiếng hỏi “Thoải mái không?” hay “Đủ sâu không?” thì toàn là thanh âm ồ ồ khoái hoạt.
Thật không ngờ tới chàng nông dân trầm mặc chất phác ngày thường lại dâng trào mãnh liệt như vậy. Lang không khỏi tự so sánh mình với đối phương, cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân uy mãnh đệ nhất, chí ít hắn có thể đại chiến từ sáng tới đêm, quần thư sinh ngất xỉu vài lần không buông.
Phàm nhân bọn ngươi sao có thể so sánh?
Nghĩ đến đây hắn không khỏi âm thầm đắc ý.
Mắt thấy hai người kia hướng về chỗ mình, lang làm thuật ẩn thân. Đối phương không nhìn thấy hắn, hắn lớn mật yên trí ở ngoài cửa sổ rình xem.
Lúc này diện mạo tiểu da^ʍ thụ dần sáng tỏ. Thật không hổ là yêu tinh biến hình, làn da bạch bích nhẵn bóng, răng trắng môi mọng đỏ, thắt lưng tinh tế mảnh mai, thoạt nhìn chỉ mới đôi mươi.
Nhưng lang biết ít nhất cũng mấy trăm tuổi rồi.
Y bị thao lộng đã thần hồn điên đảo, nước bọt dọc theo chiếc cằm trắng nõn chảy xuống xương bả vai xinh đẹp.
Ở vật giữa hai chân cũng coi như thô dài vểnh lên thẳng tắp, theo từng nhịp xóc nảy của người đằng sau không ngừng đánh tới l*иg ngực y.
“Thật mẹ nó dâʍ đãиɠ!” Lang nhìn chằm chằm không chớp mắt, rồi lại có điểm khó chịu.
Tuy rằng tiểu thư sinh trên giường chơi trò giãy dụa phản kháng rất đặc sắc, nhưng hắn vẫn hi vọng y chủ động thêm nữa. Tốt xấu gì hắn cũng là Lang vương, thư sinh kia chí ít phải phục tùng một chút chứ?
Cuối cùng tiểu yêu tinh cũng đến điểm cực hạn, cong người lại, thắt lưng ưỡn đến căng cứng, lớn tiếng kêu: “Ca ca gϊếŧ ta đi!!!!”
Vật kia phun trào bạch trọc, cứ thế liên tiếp một hồi lâu mới xụi lơ, ngã vào l*иg ngực rắn chắc đằng sau.
“Lần này mau ra vậy sao?” Người đằng sau cười lạnh, lại một đường xóc nảy trở về giường.
Lang thấy hai người kia tiếp tục chồng chất ở mép giường, thân thể “bạch bạch” cọ xát không ngừng. Không lâu sau, hán tử tê rống một tiếng, thúc một cú thật mạnh, cơ bụng săn chắc dán chặt vào mông kiều, mãnh liệt phun ra.