Edit+beta: Shim
Thư sinh vốn còn xa mới bằng mấy mẫu lang, công lang yêu kiều mẫn cảm hầu hạ hắn trước kia. Miệng nhỏ là chỗ trí mạng của y.
Y bị kĩ thuật hôn môi cao siêu của lang làm đến thất thần, ngay cả khi ngón tay da^ʍ ác chui vào tiểu huyệt càn quấy cũng không ý thức được.
Lang biết thư sinh chỉ là phàm nhân, một bên câu dẫn y ăn cháo lưỡi, một bên truyền tinh khí, nếu không chỉ sợ kẻ nào đó sẽ nghẹn chết.
Thư sinh hăng say cùng lang môi lưỡi nô đùa, hoàn toàn mất sức chống cự không nói, lại chủ động ôm vai, bắp đùi vươn ra, chân nhỏ lớn mật quấn chặt thắt lưng hắn.
Y treo trên người lang, toàn bộ bị lang khống chế, cái eo mảnh khảnh dán sát vào cơ bụng rắn chắc, ra sức cọ cọ tiểu kê kê.
Lang tiên sinh quả thực bị kinh hỉ quá đỗi. Sớm biết miệng này là tử huyệt của y, lần trước đã bắt lấy cơ hội, nào còn để một tia chống cự.
Bất quá, con mồi ngoan cố chống cự cũng đem đến một phen tư vị mới mẻ.
Lúc này nhìn đi nhìn lại, lang làm sao cũng cảm thấy thư sinh thật hợp khẩu vị.
Hắn khuếch trương cúc nhỏ đến đủ mới buông tha miệng nhỏ bên trên, còn hưng trí đem nước bọt chảy ra hút sạch sẽ, từ khóe miệng một đường liếʍ tới cổ, làm thư sinh đang thất thần cũng phải trầm thấp rêи ɾỉ.
“Tên ngốc, ta đã nói là vô cùng thoải mái mà.”
Đợi hắn mυ"ŧ mυ"ŧ cái cổ mảnh khảnh thêm mấy cái mới chịu rút tay ra, cùng lúc đó, hung khí so với ngón tay càng thô dài hung ác hơn để ngay trước miệng huyệt, hăng hái tiến lên.
“Ư…” Cúc nhỏ đáng thương bị vật lạ cứng rắn xông vào, lúc này lí trí mới từ mộng mị quay về.
Ngước đầu lên là khuôn mặt lang tuấn mĩ như tạc đang nở nụ cười đắc ý làm thư sinh ý thức được hiện tại.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Mà cho dù có kịp thì y cũng chẳng thể chống đỡ.
Kết quả thư sinh “A…” lên một tiếng thảm thiết, sắc lang đang hì hục tiến vào cũng bị dọa sợ.
Hắn vốn cho rằng nếu hắn ở hình lang y còn nuốt được, hiện tại lập tức “ăn vào” của hắn cũng không thành vấn đề, thế là mạnh mẽ tiến công.
Nào ngờ đỉnh vào lần này làm y suýt chút ngất xỉu.
“Này…” Lang vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của thư sinh, “Không phải chứ, mới vậy đã không chịu nổi?”
Rõ ràng ngày đó chịu được mà, lang có chút ảo não cũng không dám nhúc nhích, đang tính xem có nên làm tiếp không, may thay thư sinh đã tỉnh lại.
Lang ôm chặt y, thận trọng chọc chọc, thư sinh nhịn không được nho nhỏ rêи ɾỉ.
Phản ứng này như gián tiếp chấp thuận, hắn liền không khách khí nâng mông y, bắt đầu bữa tiệc đầy “thịt” của mình.
Lang dằn vặt một hồi, cảm thấy không đủ liền xốc chăn, dựng thư sinh ngồi trên người mình.
Thư sinh gầy yếu bị cơ thể tráng kiện áp chặt trong l*иg ngực, trông như hắn đang ẵm hài tử vậy. Y bị đỉnh “ưm…a…” không ngừng, hơi có dấu hiệu sa ngã.
Đột nhiên bị tấn công ở tư thế ngồi, y ngay lập tức cảm nhận được vật kia đẩy đến chiều sâu đáng sợ.
“A… Không muốn, không muốn…”
“Còn nói không muốn hả?!” Hắn cúi đầu, bắt được cái miệng không thành thật thở hổn hển.
Miệng trên không thể ngậm, miệng dưới cũng đang chống đỡ đến cực hạn, dãn không còn một nếp uốn. Cái miệng nhỏ nhắn bao bọc lấy côn th*t của lang, bị nó cọ tới cọ lui, không cần phải nói cũng biết làm y khoái lạc không thôi.
Mỗi khi bị đỉnh đến điểm bí ẩn, thắt lưng y ưỡn cong lên, toàn thân run rẩy lợi hại.
Dần dần thư sinh cũng bắt được tiết tấu, hết sức phối hợp lắc lư eo mông, làm gậy sắt đang hoành hành bên trong đi vào càng sâu, ma sát nóng rát.
Lang với thư sinh như cá gặp nước, tựa keo dính quấn quýt từ trưa đến tối. Thư sinh bị lang tưới hai ba hồi, lúc đầu còn chống cự này nọ, sau thì quen thân thành thói, bắn lại bắn không ngừng.
Y cũng không biết mình bắn bao nhiêu lần, thẳng đến khi chỉ ra chút nước nhờn trong suốt thì bị lang mắng mỏ, “Ngươi thật không tiền đồ, sau này phải làm thường xuyên mới được!”
Trong lòng thư sinh thầm rủa hắn chết một ngàn một vạn lần.
Thẳng đến khi y cảm thấy sắp chết đến nơi rồi, không ngừng cầu xin, lang lại nói: “Ta mới no năm phần, ngươi thật xấu, ăn no rồi không thèm để ý ta.”
Thư sinh nước mắt giàn dụa, “Ta, ta từ giữa ngọ (12 giờ trưa), hức, còn chưa có miếng nào vào bụng. Ta… ta đói…”
“Nói dối!” Lang hung hăng thúc vào cái mông đang vặn vẹo, “Ta đút cho ngươi đồ bổ gấp vạn lần cơm canh bình thường, sao có thế đói được?”
Nói rồi tàn bạo ấn ấn ấn, nâng mông y lên thật cao, hắn quỳ gối giữa hai chân dang rộng “bạch bạch” không ngừng từ trên xuống dưới, trái trái phải phải. Tiểu mông cùng đùi non bị tát đến đỏ au.
Hắn nhìn thư sinh dâʍ đãиɠ nằm sấp trên gường, tứ chi úp sấp giống một tiểu công lang bị hắn thao lộng, không khỏi miệng khô lưỡi đắng, lực đạo càng kinh người.
“Vốn tưởng ngươi ngốc nghếch thành thật, dám lừa ta, ta phải trừng phạt ngươi mới được.”
Hắn không thèm để ý thư sinh cầu xin, thực sự thao y đến chết đi sống lại.
Đến khi lang thỏa mãn bắn ra, tưới giọt tinh hoa cuối cùng vào tiểu huyệt sưng đỏ mới ôm thư sinh nằm xuống.
Giường chiếu đã sớm nhàu nhĩ, hai người trên dưới đều dính dấp tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chịu nổi. Lang bèn lấy chăn lau sạch sẽ mới làm phép thay bộ đệm mới.
Hắn ôm lấy thư sinh đang thoải mái mê man.
Đương nhiên cái nghiệt căn bán nhuyễn của hắn vẫn chui trong tiểu huyệt ấm áp, đợi đối phương hấp thụ toàn bộ tinh hoa của mình mới chịu rời đi.
Cái này dĩ nhiên là vì suy nghĩ cho thư sinh.
Mà cũng tại bên trong thư sinh quá thoải mái, lang căn bản không muốn rời đi. Hắn ước gì cả đời này, thời thời khắc khắc được chui vào cơ thể y, hễ muốn làm thì làm, muốn ăn thì ăn.
Bất quá nếu làm vậy, thư sinh nào đó da mặt mỏng nhất định sẽ tức muốn tự sát.