Edit+beta: Shim
“A, này này! Không được không được…” Thư sinh bị lang chọc chọc, đã hiểu ám chỉ, lập tức đỏ mặt, ra sức cọ quậy muốn thoát khỏi ma trảo, “Bây giờ là ban ngày ban mặt nha. Ta không muốn cùng ngươi… cùng ngươi làm chuyện bậy bạ!”
“Hả?” Lang gắt gao siết chặt cái eo, lập tức bắt được sơ hở, “Ban ngày không được làm chuyện bậy bạ, vậy đến tối được làm sao?”
“Đương nhiên không phải. Ta không muốn cùng ngươi làm chuyện đó, ngươi tìm người khác đi!” Thư sinh giãy dụa, ánh mắt cuống quýt đỏ lên. Y chỉ muốn an phận làm thầy đồ tốt. Cứu lang không nói, đối phương còn muốn ăn y, sau đó không ăn thịt nhưng lại “ăn” ở phương diện khác. Đồ bạch nhãn lang, thực sự muốn gϊếŧ chết hắn mà.
“Ta không muốn người khác, ta chỉ muốn ngươi.”
Lang “hừ” một tiếng, đột nhiên ôm ngang người đối phương.
“Aaaa…” Thư sinh cả kinh, theo phản xạ bắt lấy bả vai dày rộng trong tầm với.
“Này không phải là rất ngoan sao!” Lang cười tà, bế người ra ngoài.
“Buông, buông ta ra! Nồi của ta…” Khoai còn đang luộc mà.
Lang ẵm y, thổi một hơi, một luồng yêu phong nổi lên bay vào nhà bếp.
“Tốt rồi, lửa đã dập, sẽ không lo cháy nữa. Mà yên tâm, có cháy thì cũng chẳng sao cả, ta phẩy tay là có thể cho ngươi nhà cao cửa rộng tùy ý.”
“Ai muốn dùng hàng giả của lang yêu nhà ngươi chứ.” Thư sinh đỏ mặt tía tai, bao nhiêu lần bị lang này gây sức ép, thật muốn khóc thét.
“Cái gì mà hàng giả? Chỉ là ta thần thông quảng đại, so với phàm nhân các ngươi tài giỏi hơn nhiều.”
Hắn đắc ý vỗ mông thư sinh, khiến y không còn lời nào để nói.
Đi vào phòng, thả người xuống chiếc giường chắc chắn, lang mau chóng phủ lên trên. Tóc đen như thác rủ xuống, hắn chăm chú nhìn thư sinh. Bốn mắt giao nhau, y bị khuôn mặt tuấn mĩ vô song hớp hồn, lâu sau chưa thể hồi phục.
Đây là người đẹp nhất y từng gặp, tuy rằng hắn không phải người. Khuôn mặt không chút tì vết, chỉ nhìn thôi là đủ câu dẫn biết bao con tim.
Thư sinh rõ ràng không thích nam nhân, nhưng lại bị đôi mắt kia mê hoặc, đợi phản ứng lại thì vạt áo đã bị mở rộng.
“Van cầu ngươi, buông tha ta đi.” Y ủy khuất lại sợ hãi cầu xin.
Lang thở dài, “Đúng là một tên ngốc khó hiểu!”
Người ta đã cướp giường của y, y còn muốn lựa chọn, thật nực cười. Rõ ràng sung sướиɠ muốn chết, lại cứ làm bộ không chịu, không ngu ngốc thì là cái gì?
“Đây là chuyện khoái hoạt nhất thế gian, ngươi rốt cục sợ cái gì?” Ý hắn là, đâu phải ăn thịt ngươi đâu, ngươi sợ cái gì?
“Ngươi thật trơ trẽn vô liêm sỉ!”
“Ta cần liêm sỉ để làm gì?” Làm lang còn muốn liêm sỉ, hồ đồ!
Hắn căn bản lười giữ chuyện này trong lòng, tiếp tục lột xiêm y, chốc lát bóc thư sinh đến trơn tuột, khiến đối phương tức nghẹn.
“Tốt lắm tốt lắm, hôn hôn sẽ không đau.” Lang liền cúi xuống, một ngụm cắn nuốt đôi môi căng mọng.
Thư sinh làm sao là đối thủ, vốn muốn cắn trả nhưng miệng lang như có mắt, răng nanh y vừa hợp lại, hắn đã rút lưỡi về. Lang rất không cao hứng niết cằm y, “Nếu ngươi dám cắn ta, ta sẽ cắn đứt cái dưới này, biết chưa?”
Sợ y không hiểu, hắn vươn tay túm lấy vật nhỏ mềm nhũn giữa hai chân y tuốt tuốt.
Kê kê bị người ta uy hϊếp, y chỉ còn biết trừng mắt khϊếp sợ. Thế là lang lại hỏi, “Biết chưa, đồ ngốc?”
“Đã biết. Xú yêu tinh!” Thư sinh nhắm mắt la lên.
“Biết là tốt, lại đây hôn ta, mở miệng ra.”
Thật sự quá đáng, đồ sắc lang vô sỉ.
Lang càn quấy trong miệng thư sinh hồi lâu, thẳng đến khi y thần hồn điên đảo mới rút ra. Cởi bỏ quần áo vướng víu, hai ngươi lăn lộn trong chăn, trơn nhẵn trần trụi.
Hắn đã sớm cứng rắn ngẩng cao, chĩa vào hai viên bi của thư sinh, nhưng lúc này y bị hôn điên đảo mất hết sức phản kháng.
Thật sự quá non nớt, mới hôn thôi mà đã như vậy, một chút không xứng làm đối thủ của ta. Lang một bên khinh thường, một bên lại luyến tiếc khoang miệng ấm nóng cùng lưỡi nhỏ tinh xảo. Đêm đó bọn họ dã chiến hồi lâu nhưng lại không hôn nhiều như vậy, cho nên phản ứng của y cũng dễ hiểu.
Xem ra tiểu thư sinh thực hưởng thụ kĩ thuật hôn cao siêu của mình, lang không khỏi cảm thán bản thân thật uy phong lẫm liệt.
Hắn ôm thư sinh lăn đi lộn lại, một khắc không rời.
Thư sinh bị cái lưỡi càn quấy của lang hút mất hồn phách, không nhận thấy tiểu kê kê mềm nhũn giữa hai chân lúc này đã đứng thẳng, chống đỡ giữa hai người. Bọn họ quay cuồng cọ tới cọ lui, quả thực sướиɠ chết mất.