Edit+Beta: Shim
Cố sự là như vậy:
Có một con lang mắc mưu lão nông dân thông minh, rồi bị trói tứ chi, tống vào bao tải. Khi đã chui đầu vào bao, nó mới kinh hoàng phát hiện mình bị lừa!
Kì thật nó vốn là hạng khôn ngoan cỡ nào ha! Chỉ vì bị lão Triệu Giản Tử* kia một tiễn bắn thủng đùi, mất máu làm đầu hoa óc váng, ngất ngất ngây ngây, cứ thế mà sập bẫy.
*Triệu Ưởng,
tức
Triệu Giản Tử
là vị tông chủ thứ 8 của họ Triệu, một trong
Lục khanhcủa
nước Tấn
(sáu gia tộc quyền thần giữ chức “khanh” của nước Tấn thời Đông Chu, Trung Quốc)và là tổ tiên của quân chủ
nước Triệu
thời
Chiến Quốc
sau đó. Sinh thời, Triệu Ưởng đã ban hành nhiều chính sách cải cách để làm cho họ Triệu hưng thịnh. Những cải cách của ông được đánh giá là sánh ngang với những biến pháp vĩ đại thời Chiến Quốc sau này, như biến pháp của
Ngụy Văn hầu,
Thương Ưởng
hay
Triệu Vũ Linh vương.
Lang ở trong bao nghe thấy lão nói với Đông Quách tiên sinh: “Để ta kết liễu nó.”
Thư sinh được nông phu cứu mạng, ra một thân mồ hôi lạnh, dáng vẻ khúm núm: “Được, được.”
Được cái đầu mi~ Lang ở trong bao sợ đến mức nướ© ŧıểυ cũng sắp chảy ra.
Lão nông liền giơ cao cây cuốc…
“Khoan đã!!”
Lang kinh hô: “Nghe ta nói lời này, rồi gϊếŧ ta cũng không muộn!”
“Con lang giảo hoạt kia, còn biết nói tiếng người, lại muốn lừa gạt chúng ta thả ngươi ra chứ gì? Hãy xem cây cuốc trong tay ta làm sao đập nát đầu ngươi!” Nông phu nói, cái cuốc cứ thế hướng bao tải bổ tới.
“Chờ đã, chờ đã…” Đông Quách tiên sinh nghe thanh âm của lang vừa hốt hoảng vừa thê lương, cho dù vừa nãy mới bị lừa, ngay lập tức cảm thấy thương hại, liền ngăn cản nông phu.
“Nó muốn nói gì thì cứ nghe hết đã, dù sao nó ở trong bao trốn cũng không thoát.”
“Ngu xuẩn!” Nông phu trừng Đông Quách tiên sinh một cái, “Mới thế ngươi lại bị hoa ngôn xảo ngữ của con lang này mê hoặc. Ta cũng không thèm xen vào nữa! Hừ.”
Lúc này, từ trong bao vang lên một hồi: “Hôm nay ngươi đã cứu ta nhưng ta lại muốn ăn thịt ngươi. Nếu ngươi gϊếŧ ta thì cũng không có gì đáng trách. Chỉ là ngươi có biết vì sao ta lại muốn ăn ngươi không?”
Ta làm sao biết ha, Đông Quách tiên sinh nghĩ, ta cũng chưa từng đắc tội ngươi.
Lang tiếp: “Tính đến giờ ta đã bảy, tám ngày chưa được ăn. Hôm nay vốn là đi săn gà rừng, nào ngờ vừa đi liền bị người ta đâm một nhát vào lưng. Ta mang vết thương chạy trốn, gặp được ngươi, rồi được ngươi cứu, nhưng lúc đó ta đã đói đến mức ba hồn bảy vía đều rụng rời, chỉ biết thứ trước mắt ăn được, đâu quản hắn là ai…”
“Vậy, ngươi cũng đâu thể nào đối với ân nhân cứu mạng làm cái chuyện đại nghịch bất đạo kia chứ!” Đông Quách tiên sinh nói, tuy rằng trong lòng có chút thương hại lang nhưng cứ nghĩ thế mà nó lại muốn ăn mình, liền cảm thấy vong ân bội nghĩa không thể chịu nổi.
Y ở trong thôn vốn là một tiểu tử khờ khạo, nhưng có mấy năm đèn sách, so với người khác thì hơn vài phần trí thức. Tính cách y thiện lương hồ đồ, hôm nay lại đi thương cảm cho loài lang sói nguy hiểm, thì có thể thấy ngu si cỡ nào.
“Ta biết hôm nay có trốn cũng không thoát được kiếp nạn này, nên ta chỉ có một nguyện vọng cuối cùng. Tuy ngươi có thể cho rằng thật nực cười, vào hoàn cảnh này còn dám đưa ra yêu cầu, nhưng nếu có thể trợ giúp, ta chết cũng không hối tiếc.” Lang ở trong bao lên tiếng.
“Đừng có mà nghe lời nó, vẫn là mau mau kết liễu thứ nghiệt súc này thì hơn.” Nông phu nói.
“Nghe một chút cũng không sao.” Đông Quách tiên sinh tuy rằng biết lão nông đang tức giận nhưng y không thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu cuối cùng trong đời một con sói.
“Ngươi!!!” Nông phu thấy y ngu muội không chịu nổi, quả thực không thuốc nào chữa trị, trực tiếp ném cuốc, “Ta chưa từng gặp qua người nào như ngươi, thật là ngu xuẩn!”
“Ta, ta chỉ…” Đông Quách tiên sinh rụt vai lại, “Chỉ là cảm thấy nó cũng rất đáng thương, ít nhất tâm nguyện cuối cùng này cũng nên giúp nó thực hiện.”
Không riêng gì lão nông, ngay cả lang đang ở trong bao cũng cảm thấy người này dại dột vô phương cứu chữa.
Bất quá rất đúng ý nó. Lang nói: “Ta mấy ngày chưa miếng mồi dính bụng, giờ lại còn bị thương, cho dù hôm nay không bị các ngươi đánh chết thì cũng đói chết hoặc mất máu đến chết. Hiện tại trong đầu ta chỉ nghĩ đến gà rừng, chỉ cầu trước khi chết được một miếng thịt gà, để có chết đi cũng làm lang no.”
“Cái loại súc sinh không biết xấu hổ, chết đến nơi rồi còn muốn ăn no mới được?! Thật đáng buồn cười!” Nông phu lớn tiếng cười nhạo.
Nhưng không ngờ, Đông Quách tiên sinh lại nói: “Yêu cầu này cũng không có gì quá đáng. Ở vườn nhà ta nuôi hai con gà, ta trở về thịt một con cho ngươi là được, coi như thỏa mãn tâm nguyện của ngươi đi.” Nói rồi còn yếu nhược nhìn nhìn nông phu một cái.
Nông phu bị tên thư sinh ngốc làm triệt để mất hết tinh thần, liền mắng vài câu: “Ngu xuẩn! Dốt nát! Đáng đời ngươi bị nó nuốt vào bụng. Ta mặc kệ ngươi, tự mà lo thân ngươi.”
Thế là xách cuốc lên, giận dữ bỏ đi.
Lại nói, Đông Quách tiên sinh bất quá cũng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, lang này ít nhất cũng mấy chục, hơn trăm cân, cuối cùng y đành kéo lê bao tải về thôn. Lúc về đến nhà, trời cũng tối om, bản thân thư sinh đã muốn đứt nửa cái mạng.
“Từ từ, chờ ta đi gϊếŧ gà cho ngươi.”
Nói xong liền thật sự chạy ra vườn.