Sự vui sướиɠ bất chợt dâng trào đã rút cạn chút sức lực cuối cùng của Clark. Anh ta cảm giác như bản thân sắp bị tê liệt mất rồi, cố gắng hết sức ổn định lại thân thể rồi cất tiếng với giọng đè nén, trầm khàn: “Lấy, lấy lại đây!”
Ai ngờ cô gái đầu óc có vấn đề kia như thể không nghe hiểu được lời nói của Clark, mở to đôi mắt đẫm lệ kia và ngơ ngác nhìn về phía anh ta. Toàn thân của cô gái này cũng bởi vì quá sợ hãi nên càng run rẩy dữ dội hơn.
Clark mất kiên nhẫn, dùng hết sức vươn tay ra, muốn cướp lại lọ thuốc kia.
Nhưng mà, sự biến động cảm xúc quá lớn đã khiến cho hành động của anh ta thong thả hơn tưởng tượng. Còn cô gái thì tưởng rằng bản thân sắp bị đánh nên đã giơ cánh tay lên bảo vệ đầu theo bản năng.
Lọ thuốc Trị Liệu cứ vậy mà tuột khỏi tay của cô gái, rơi xuống mặt cỏ bên dưới, lăn tròn vài vòng rồi cuối cùng dừng lại trước một mô đất hơi nhô lên. Dung dịch thuốc màu đỏ tươi chảy dồn xuống dưới chỗ nắp bình.
Biến cố này khiến cho vị Tử Linh Ca kia sợ đứng người! Cũng may lớp cỏ bên dưới đủ dày, bình thuốc cũng đủ rắn chắc, không bị rơi vỡ. Clark gấp gáp nhặt bình thuốc lên, mở nắp bình ra và ừng ực uống một hơi cạn sạch!
Hừm! Anh ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng miệng vết thương trên cơ thể đang có dấu hiệu lành lại, thân thể cũng tràn ngập sức lực hơn, các di chứng do Pháp Sư cấp cao phe Ánh Sáng để lại trên người anh ta cũng chầm chậm biến mất.
Sức mạnh sinh mệnh mỏng manh đang dâng trào từ từ trong thân thể của anh ta!
Chỉ cần ăn thêm một trái tim của Ma Nữ nữa thôi là ma lực và sức mạnh của Clark sẽ được bổ sung trở về giá trị như lúc bình thường! Clark nhìn về phía Faye, nở một nụ cười nham hiểm.
Nhưng mà, vào giây tiếp theo, vẻ mặt của anh ta đã đột ngột trở nên cứng đờ! Sao, sao lại thế này?!
Trong nháy mắt, Clark cảm thấy linh hồn của anh ta như đang bị thiêu cháy! Thậm chí, cảm giác bỏng rát này còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn!
Cảm giác này thật sự khó có thể miêu tả thành lời, một cơn đau đớn như thể đang xé toạc anh ta từ bên trong đã bao trùm toàn bộ thân thể trong một tích tắc! Thậm chí, tất cả Tử Linh do anh ta triệu hồi ra đều bị ảnh hưởng. Chúng nó đang vặn vẹo thân thể, gào thét ầm ĩ!
Cuối cùng Clark đã không thể chống đỡ được nữa, mềm nhũn cả người, té lăn trên mặt đất.
Trong lúc hoảng hốt, anh ta thấy cô gái có dáng vẻ yếu ớt, vô cùng nhát gan kia đã thay đổi vẻ mặt đáng thương lúc trước, hiện giờ đang nhìn xuống anh ta với ánh mắt trịch thượng.
Biểu cảm của cô gái lúc này cực kỳ lạnh lùng, giống như đang nhìn một người đã chết vậy.
“Ngươi… ngươi đã làm gì vậy?!” Clark đã thở ra nhiều hơn hít vào, hổn hển vì quá tức giận. Anh ta có nghĩ nát óc cũng không thể suy nghĩ rõ ràng được rốt cuộc bản thân đã sơ suất ở bước nào?!
Ngoài ra, nỗi đau đớn mà anh ta phải chịu đựng lúc này còn khủng khϊếp hơn rất nhiều so với lúc bị các Pháp Sư cấp cao tấn công. Giống như, giống như, chú ngữ Ánh Sáng đang được ném thẳng vào linh hồn của anh ta vậy.
Chẳng lẽ là bình thuốc Trị Liệu kia có vấn đề?! Nhưng… Nhưng làm sao có thể chứ…! Rõ ràng là cô gái kia cũng uống mà… Cô ta… Cô ta!!!
“Không làm gì.” Cô gái thản nhiên nói: “Chỉ là một vài chúc phúc đến từ linh thánh mà thôi.”
Faye đã xác định rõ ràng ngay từ đầu, tên này là một kẻ địch âm hiểm và xảo trá. Cho nên, kết hợp với nội dung cốt truyện đã xem qua ở đời trước, cô đã cẩn thận bôi thuốc Chúc Phúc lên nắp bình của lọ thuốc Trị Liệu.
Lo rằng chỉ bôi thì hiệu quả sẽ không đủ nên cô còn ngâm nắp bình trong dung dịch thuốc Chúc Phúc một lúc. Sau đó, Faye đã nhẹ nhàng lau khô mặt bên ngoài của nắp bình, cầm cẩn thận để tránh cho dung dịch nước thuốc Trị Liệu chạm vào nắp bình quá sớm.
Tiếp theo, cô chỉ cần tìm thời cơ thích hợp để khiến cho dung dịch nước thuốc chảy về phía nắp bình một cách tình cờ, tạo cơ hội cho hai dung dịch hòa vào nhau là được.
Faye đã diễn một vở kịch ngắn và cũng không ngờ được rằng tên Tử Linh Ca ngốc nghếch này lại mắc câu nhanh lẹ như vậy. Chúc Phúc đến từ linh thánh thì chẳng có một linh hồn Bóng Tối nào có thể chống đỡ được cả!
Giọng nói của cô lúc này cực kỳ lưu loát, diễn đạt trôi chảy, tuyệt nhiên không hề giống một đứa ngốc nói không hiểu, nghe không thông lúc trước.
Thanh niên Tử Linh Ca trợn trừng cả hai mắt: “Ngươi không phải là kẻ ngốc!!!”
“Đương nhiên không phải rồi.” Faye nở một nụ cười thản nhiên, bóng tối u ám bao trùm ánh mắt của cô: “Tại thế giới này, ta xem như là {Từ Điển Sống} chân chính đấy!”
Clark có đến chết cũng không thể suy xét rõ ràng được vì sao một con côn trùng nhỏ bé mà anh ta có thể nghiền nát bất cứ lúc nào lại bỗng nhiên lắc mình biến hóa thành một con rắn độc đoạt mạng anh ta trong tích tắc như vậy!
Trước khi chết, tên Tử Linh Ca kia muốn liều mạng báo thù một lần, nhưng mà, thân thể vốn dĩ đã bị thương nặng của anh ta sau đòn tấn công chí mạng kia thì cũng không chống đỡ nổi nữa. Chỉ vài giây sau, thanh niên đã hoàn toàn duỗi thẳng chân.
Tử Linh mất đi sự chỉ huy của chủ nhân cũng nhẹ nhàng rời khỏi sau cổ Faye. Dưới kênh rạch sâu quay trở về sự yên tĩnh vốn có, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cây cối trong rừng xao động, vang lên từng tiếng “sàn sạt” lao xao nhỏ.
Không có tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống trò chơi, Faye quyết định tự mình ra trận. Cô lạnh lùng nhìn chăm chú vào thi thể nằm bên chân mình, trầm giọng nói:
“Chúc mừng người chơi cấp 0 Faye – L đã thành công vượt cấp gϊếŧ chết được Tử Linh Ca cấp 30, cũng kế thừa toàn bộ trang bị, vũ khí, công thức điều chế và… Tử Linh của người này.”