“Lộc cộc!” Bánh xe đã dừng lại, ngay lập tức, có vài “quản gia” đã đi đến để làm tay vịn cho người bước xuống xe. Trong đầu Faye đã ngay tức khắc hiện lên thông tin của những người này.
Những thân xác không có linh hồn này thật ra cũng là Sử Ma của các Ma Nữ - “Con Rối”. Chẳng qua đây là “con rối” có cấp bậc thấp nhất, chỉ có cấp 2 hoặc 3, là tuyến phòng ngự đầu tiên của học viện Ma Nữ.
Thông thường, khi có tình hình nguy hiểm đột xuất xảy ra thì nhóm đầu tiên đối đầu trực diện với các đòn tấn công sẽ là các nô bộc của Ma Nữ.
Salila nhìn xuống cô gái nhỏ: “Chúng ta đến rồi, xuống xe đi học sinh mới. Ta nghĩ trò sẽ không muốn bỏ lỡ nghi thức nhập học đâu, có rất nhiều học sinh mới đang tập trung ở đó đấy.”
“Chờ đến khi nghi thức nhập học kết thúc thì trò còn phải đi lấy đồng phục và nhận phòng ký túc xá nữa.”
Faye dùng sức bấm mạnh vào ngón tay để cho cái đầu đang nóng bừng của cô hạ nhiệt xuống một chút. Cô nhanh nhẹn nhảy xuống xe, đi theo phía sau Salila, tiến vào tòa thành đồ sộ, uy nghiêm kia.
Không gian bên trong tòa thành rộng lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Faye, có lẽ bởi vì ma pháp nên không gian bên trong có thể nói là thật sự bao la, hùng vĩ.
Phong cách tổng thể rất giống với những nhà thờ lớn nguy nga, tráng lệ ở Trái Đất. Dọc theo hành lang cực dài, cứ cách vài mét lại có một chiếc bình hoa cực lớn, trông rất tinh xảo và đẹp đẽ.
Rất nhiều con rối đang lặng lẽ quét dọn vệ sinh trên hành lang, khi Salila dẫn Faye đi ngang qua chúng nó thì những con rối cũng chỉ cúi người chào rồi tiếp tục làm việc của mình.
Bọn họ đi thẳng, rẽ phải, đi lên ba tầng cầu thang rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Faye đang cố gắng nhớ rõ những con đường đã đi qua. Trong thế giới thực, không hề có công năng tự động tìm đường.
Cuối cùng, hai người đứng trước một cánh cửa đôi siêu lớn. Cánh cửa nặng nề theo phong cách cổ xưa có một sợi dây leo khô héo vắt ngang. Sợi dây leo này có đường kính còn to hơn đầu của một con người, đã héo rũ nhưng có vẻ cực kỳ rắn chắc, như một con trăn khổng lồ quấn trên cánh cửa.
Salila nhẹ nhàng phẩy tay ở hai bên sườn thì dây leo kia đã tự động rút đi. Cánh cửa to lớn cao đến tận trần nhà được mở ra, một luồng sáng trắng rực rỡ thấp thoáng lóe lên từ bên trong, xuyên thấu ra ngoài.
Đây là một sảnh lớn với không gian cực kỳ rộng mở, hào nhoáng và lộng lẫy đến mức khiến người khác không nói nên lời.
Các ô cửa kính rực rỡ đủ mọi màu sắc kỳ lạ có treo hàng nghìn bông hoa màu trắng đang lóe sáng. Vô số chân nến có cao, có thấp đang đỡ những ngọn nến lung linh đủ màu kỳ ảo.
Tại nơi giao nhau của hai màu nền gạch đen và trắng, một tấm thảm màu đỏ sậm được trải ở chính giữa, bên trên là một bức tượng điêu khắc Ma Nữ đang bị trói trên giá treo cổ lẳng lặng đặt tại vị trí trung tâm. Bên cạnh là một bếp lò cực lớn đang hừng hực thiêu đốt.
Một số chiếc ghế có tay vịn thiết kế tinh xảo được sắp xếp ngay ngắn trước bếp lò. Đó là ghế ngồi của các giáo sư trong học viện, nhưng hiện tại đang được bỏ trống.
Xung quanh, không đếm được có bao nhiêu chiếc ghế dài màu đen viền vàng đang đung đưa nhẹ nhàng trong sảnh lớn. Hiện tại, trên những chiếc ghế dài đó đang ngồi đầy các cô gái ở các độ tuổi khác nhau.
Có một số bé gái ở độ tuổi xấp xỉ Faye, trên khuôn mặt đều bộc lộ rõ vẻ căng thẳng và hoảng sợ. Có một số cô gái lớn hơn một chút thì đều mặc áo choàng đen chỉnh tề, nhìn bình tĩnh hơn nhiều.
Các thiếu nữ khi nghe thấy âm thanh vang lên thì đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai người vừa tiến vào trong.
“May mà không bị muộn.” Salila ra hiệu cho Faye tự tìm chỗ ngồi, còn cô ấy thì đi về phía một chiếc ghế tay vịn xếp thứ ba bên trên.
“Phụt!”
Theo bước chân tiến lại gần của Salila, ngọn lửa trong bếp lò đột ngột phóng lên cao. Sương đen dày đặc chợt cuộn trào lan đến mấy chiếc ghế tay vịn còn lại…
Một vị rồi lại một vị Ma Nữ trong truyền thuyết lần lượt xuất hiện từ trong đám sương mù màu đen. Thân hình và quần áo của bọn họ trông rất giống nhau, mỗi người đều tỏa ra hơi thở tuy khác biệt nhưng đều cực kỳ đáng sợ, làm cho kẻ khác phải run rẩy.
Nếu tăng lữ ở thị trấn Nineveh ở đây lúc này thì e rằng sẽ phát điên tại chỗ vì quá mức sợ hãi mất.
Không có một người phụng dưỡng Thần Linh nào có thể chịu đựng được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này – Buổi tụ họp của Ma Nữ - Đối với bọn họ thì đó chẳng khác gì là ngày tận thế cả!
“Nhưng mình lại đang có mặt ở nơi này.” Faye vừa nghĩ như vậy vừa đi từng bước một đến vị trí bỏ trống duy nhất còn sót lại.