Chương 13
CHƯƠNG 13: LƯU MANH GẶP ĐẠI KIẾP?!
Huyền Thanh khoanh tay mỉm cười xấu xa nói: “Nên trừng phạt một quả trứng không biết nghe lời như thế nào đây?! Ta biết rất nhiều cách nha! Trứng chiên, trứng xào, trứng rán, trứng hấp, ngươi chọn cái nào?! “
Cái nào cũng bị ăn, trứng tình nguyện chọn lấy hình phạt riêng cho mình, nó nhảy lên bả vai của Huyền Thanh, nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt hắn, Huyền Thanh theo thói quen xoa xoa đầu nó, nó liền không chút do dự nhảy thẳng vào bình rượu, “Bõm!”…..Chờ say rượu rồi chết.
“. . .”
Thấy quả trứng trồi lên mặt “rượu”, không biết tại sao da mặt Huyền Thanh bỗng run lên từng trận, nó rõ ràng nghe lời hắn, tiếp nhận hình phạt nha! Huyền Thanh vì cớ gì lại không cao hứng? Có nên an ủi nó một chút không nhỉ?
Quả trứng luyến tiếc Tiên Nhưỡng, biểu tình của Huyền Thanh càng làm nó thêm lưu tâm, nó bay ra khỏi bình rượu, trái phải nhìn Huyền Thanh một cái, bổ nhào lên đầu hắn rồi lộn vài vòng trên đó.
Huyền Thanh bị nó đánh bại, bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy Thái Dương.
Nhà có bảo bối, có tức giận cũng không được phàn nàn.
Lão tổ tông của chúng hầu tử là một con Tuyết Linh Hầu đắc đạo thành tiên, biết được tin có kẻ cả gan đến Hầu Sơn đánh cắp Hầu Nhi Tử, định bụng giáo huấn cho tên đạo tặc kia một bài học, ngờ đâu đám hầu tử hầu tôn chẳng những không lôi cổ được hắn về đây, ngược lại toàn bộ gia bảo vốn liếng đều bị hắn cuỗm đi sạch sẽ.
Chúng hầu tử vừa thấy lão tổ tông quay về, ngay lập tức khóc đến hôi thiên địa ám, liền đem chuyện tên Tán Tiên không biết danh tính kia đột nhập Hầu Sơn ăn cắp Hầu Nhi Tửu nhất nhất hướng lão tổ tông mà kể lể, kể luôn chuyện quả Trứng Tiên ngang ngược thưởng cho chúng nó mỗi đứa một cục u trên đầu.
Tuyết Linh Hầu giận dữ hỏi, “Rốt cuộc là tên Tán Tiên phương nào, dám đến Tiên Sơn của Tuyết Linh Hầu ta mà giở trò trộm cắp, mau nói cho ta biết tên Tán Tiên kia ăn mặc như thế nào, từ hướng nào bay đến đây, ta sẽ hảo hảo đi tìm hắn, nhất định giáo huấn cho hắn một trận!”
Chúng hầu tử vô cùng mừng rỡ, hoa tay múa chân loạn xà ngầu miêu tả ngoại hình của tên Tán Tiên kia, rồi chỉ hướng mà hắn bay đến trộm rượu.
Tuyết Linh Hầu cầm Thiết Chủy bay đi tìm tên Tán Tiên trộm rượu.
Trước đó, Huyền Thanh cùng quả trứng mỗi người một ly nhấm nháp Tiên Nhưỡng, đột nhiên mí mắt phải giật liên hồi.
Huyền Thanh bấm ngón tay tính toán, nhưng chỉ tính ra hôm nay có Tai, mà Tai này nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ.
“Chậc chậc, đúng là nghiệt do ta tạo ra, đành phải chờ thượng thiên giáng đại họa xuống.”
Huyền Thanh không đem kết quả vừa tính để trong lòng, hắn bưng chén rượu lên miệng, trong chén rượu của quả trứng lúc này chỉ còn là nước lã, nó liền đẩy đẩy chén rượu không về phía Huyền Thanh, nó muốn uống thêm rượu aaa~~
Huyền Thanh lắc lắc bầu rượu, không còn gì cả, chén rượu trong tay hắn chính là chén cuối cùng.
Vỏ trứng ửng hồng đẩy đẩy chén rượu không về phía Huyền Thanh.
Huyền Thanh cố ý đem chén rượu giấu phía sau tay áo, xua tay nói: “Ngươi uống xong chén của ngươi rồi, chén này là chén của ta aaa.”
Tiếp tục đẩy đẩy chén rượu không, quả trứng bày ra vẻ tội nghiệp.
“Chúng ta mỗi người một nửa, muốn uống tiếp thì để ngày mai đi.” Huyền Thanh nhịn cười, khẩu khí không chút thương lượng.
Rượu, rượu, rượu, bay đến đây nào, mau mau đến đây nào. . . Quả trứng dùng pháp lực mỏng manh của mình kêu gọi rượu mau mau bay đến bên cạnh nó.
Một đạo thủy lưu bay thẳng lên trời, quả trứng đẩy đẩy chén rượu không tiếp nhận rượu từ trên cao rơi xuống, Huyền Thanh vung tay áo, đẩy nó lăn sang một bên, dùng chén rượu trong tay nghênh tiếp Tiên Nhưỡng lạc hạ, quả trứng đang dương dương tự đắc bị hắn hất văng ra chỗ khác ý định đoạt rượu thất bại thảm hại.
Quả trứng tức giận nhảy nhảy phản đối, bị Huyền Thanh dùng một lóng tay xoay nó quay về phía mình.
“Được rồi, được rồi, không chọc người nữa, lại chọc giận ngươi rồi, xúi quẩy nhất vẫn chính là ta, lại đây! Lại đây, chia cho ngươi một nửa.”
Lời vừa nói ra, quả trứng vội vàng nhảy đến bên cạnh hắn, đẩy đẩy cái chén không đến, vừa lo lắng lại vừa hào hứng chờ Huyền Thanh chia cho nó một nửa.
Huyền Thanh, Huyền Thanh. . . Quả trứng lòng đầy vui sướиɠ gọi tới gọi lui tên hắn, thanh âm rót rượu cũng bởi vì hắn mà trở nên nhu mì cực kì êm tai.
Cùng quả trứng lâu ngày sống chung một chỗ, Huyền Thanh bất tri bất giác cảm nhận được cảm xúc của phàm nhân cơ hồ đã bị hắn lãng quên.
Nhập đạo đã bao nhiêu năm? Chính mình cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ lúc hắn vẫn còn là một đạo sĩ, dựa vào thân phận của mình đi phân phát đồ ăn cho các cô nhi, sau khi có chút thành tựu hắn liền đi khắp đại giang nam bắc, mãi cho đến hôm nay, kí ức của hắn về nhân sinh vạn vật vốn ít lại càng thêm ít.
Sinh mệnh trường cửu quả thật vô cùng cô độc.
Ai~~~
Huyền Thanh đưa tay vỗ vỗ cái trán: Bị quả trứng này ảnh hưởng mất rồi! Cái nhìn về nhân sinh thế sự của mình đúng là bất thường mà!!! Con đường tu đạo quả thực càng sửa thì lại càng sai aaaa.