Chương 4: Người dọa người, hù chết người…
Trên thực tế, Ngôn Tư Diễn cho tới bây giờ đều không cho rằng mình tồn tại xui xẻo, bởi vì rất nhiều người khác có loại số phận này, đã sớm đi gặp Phật rồi.
Cho dù ở trên đường lớn bị xe thổi ngã, cậu cũng chỉ vỗ vỗ bụi trên người, dù cho gặp được sinh vật không rõ, cậu cũng có thể an toàn rời khỏi, dù cho trên lầu rơi chậu hoa, tối đa cũng chỉ nện vào chân của cậu, hoặc nhiều nhất để bùn đất làm dơ quần và giầy, nếu là người khác, đầu sớm banh gáo rồi. Cho dù cậu trong mắt người khác luôn gặp phải nhiều chuyện xúi quẩy như vậy, cậu như trước còn sống mạnh khoẻ, không như người khác gặp phải một chuyện trong đó thì đã chết ngắt rồi, cậu dù nói sao, cũng là may mắn trong xui xẻo (1).
Đặng gia gia đã từng nói qua, phải dùng ánh mắt rộng mở nhìn vào vấn đề, nhiều bi kịch như vậy đều không làm cho đời cậu sa vào một bàn trà (2), rằng tương lai của cậu là một bầu tốt lành, bừng sáng, lấp lánh có thần.
Đương nhiên, nếu phía sau nhóm đồng nghiệp không phải dùng kiểu ánh mắt chăm sóc người thân trước lúc lâm chung nhìn cậu, vậy thì càng tốt hơn.
Thanh tao vẫy tay từ biệt với các đồng nghiệp, ôm một ít đồ vật của mình ra công ty, có thể vì lúc này là giờ làm việc, ngồi thang máy cũng không có nhiều người, thời điểm cửa thang máy mở ra, cậu chỉ thấy một cô gái áo đen.
Ngôn Tư Diễn do dự một chút, quay người chuẩn bị rời đi, ai ngờ sau lưng lại đi tới mấy người, một đoàn người cứ như vậy tiến vào thang máy, cậu nhíu nhíu mày, nhìn nhìn cô gái áo đen, nhìn nhìn lại những người này, đành phải đi vào theo.
Mấy người vào trong thang máy, một gã đàn ông tuổi còn trẻ lại làm Ngôn Tư Diễn liếc mắt nhìn nhiều lần, bởi vì sau khi gã đàn ông này bước vào thang máy, cô gái áo đen kia rõ ràng rất sợ gã, núp trong góc thang máy lạnh run.
Thu hồi ánh mắt, Ngôn Tư Diễn nhìn thang máy giảm xuống từng tầng một, sau đó thang máy dường như lay động hai cái, ngừng lại, cậu co lại khóe miệng, ánh mắt rơi xuống trên cô gái áo đen, hiển nhiên không phải cô ta ra tay.
“Chuyện gì xảy ra?!” một người đàn ông trong đó vừa cầm chắc vừa hướng người đàn ông diện mạo trông còn trẻ hơn bên cạnh nói, “Xin ngài chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại kêu người đến sửa chữa.”
Người đàn ông cười cười ôn nhuận, đẩy kính không gọng trên sống mũi, “Loại chuyện này cũng chỉ là trùng hợp.”
Không biết là ảo giác hay là cái gì, Ngôn Tư Diễn cảm thấy, người đàn ông này hình như nhìn thoáng qua góc thang máy, chẳng muốn quản chuyện đâu đâu của người khác, dứt khoát cầm đồ vật trong tay để xuống trên mặt đất, miễn cho lãng phí sức lực của mình.
“Đầu heo, em điện thoại tới cho anh rồi, đầu heo???”
Lúc làn điệu thanh âm LOLI này vang lên trong thang máy, người nào đó lại lần nữa để ánh mắt tập trung tại trên người của cậu, mà ngay cả thanh niên ôn hoà hai mắt cũng nhìn cậu.
Ngôn Tư Diễn trong lòng thở dài, lấy điện thoại di động ra, mở nắp điện thoại, “Chào anh, Hàn tiên sinh.” Bạn gái và mình chia tay, bản thân nên đem cái nhạc chuông quỷ dị này đổi đi nha! Mặt ngoài bình tĩnh, người nào đó trong lòng lại điên cuồng gần như muốn cào tường.
Bởi vì điều kiện bị vây trong thang máy, tín hiệu có chút không ổn định, lời đối phương nói cũng đứt quãng, nhưng mà nội dung đại khái cậu lại có thể nghe rõ.
Ngôn mỗ sờ sờ mũi nói, “Xin lỗi a, Hàn tiên sinh, tôi vốn đã xuống lầu, nhưng bây giờ thang máy xảy ra vấn đề, tôi bị nhốt trong thang máy, có thể còn phải đợi một hồi mới xuống được.”
Dưới văn phòng cao ốc, ngồi trong xe Audi của mình Hàn Dương nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm bận, co lại khóe miệng, người này nói là bị nhốt trong thang máy à nha? Vì cái gì anh cảm thấy giọng điệu của người này giống như đang nói “A, hôm nay thời tiết đẹp thật.” Thở dài, Hàn Dương vẫn truyền lại cái tin tức bi kịch này cho BOSS đại nhân.
“Boss, thằng nhóc ấy nói là bị nhốt trong thang máy rồi, hiện tại ra không được.” Hàn Dương không khỏi cảm khái nói, “Tôi chưa từng thấy qua trên thế giới có người xui xẻo thế mà còn sống tinh thần như vậy.”
“Cậu không gặp xui tôi cũng có thể làm cho cậu không tinh thần đấy,” lời nói lạnh lẽo của Tần Húc Cẩn từ trong ống nghe truyền đến, Hàn Dương sợ tới mức run rẩy, gượng cười hai tiếng, “Chỉ đùa một chút nha, đại ca, làm gì nghiêm túc như thế.”
Người ở đầu bên kia điện thoại không có chút hào hứng nào cùng anh nói nhảm, một giây sau trong điện thoại cũng chỉ còn lại âm thanh “tút tút”.
Hàn Dương nhún vai, cầm di động ném xuống chỗ ngồi bên cạnh, chờ nhóc con bị nhốt trong thang máy có thể thuận lợi xuống lầu, nhưng hắn nghe nói năm trước thang máy của toà cao ốc này xảy ra trục trặc, một người nhân viên nữ đã bị nhốt chết bên trong, hi vọng người này còn không xúi quẩy đến nước này, người nào đó vô tâm vô phế nghĩ.
Trong thang máy, Ngôn Tư Diễn mắt nhìn điện thoại không có tín hiệu, cũng không kiêng dè ánh mắt người xung quanh, thản nhiên ngồi xuống mặt đất, chờ nhân viên cứu hộ đến.
Lực chú ý của Trang Sóc từ trên người nữ quỷ nơi góc chuyển qua trên người thanh niên một bộ “Trời sập xuống tôi cũng muốn ngồi đấy”, có rất ít người ngay tại lúc này còn có thể gắng giữ tỉnh táo. Người này??? Hắn nhíu mày, quả nhiên là không sợ chết?
“Anh??? Mấy người còn nhớ rõ năm trước???” Một người đàn ông lắp bắp mở miệng, hiển nhiên nhớ tới chuyện đáng sợ.
“Câm miệng!” Người đàn ông vừa mới gọi điện thoại kêu nhân viên cứu hộ quát lớn, “Cậu không nên nói bậy nói bạ!” Chỉ là, trong mắt của gã cũng không che dấu được khủng hoảng.
“Không phải chứ, chủ nhiệm, năm trước phát sinh sự kiện kia, cũng là ngày này hôm nay, chủ nhiệm anh nói??? Có phải hay không???” Khuôn mặt của người đàn ông đã lộ ra vẻ trắng xanh lâm vào khủng hoảng, vốn không khí có chút ngưng đọng làm cho người đàn ông vừa nói thế, gần như lâm vào giữa tĩnh mịch.
Có một loại lời đồn như vầy, nói là một người gặp phải vận rủi mà chết, hắn như vậy nên không thể đầu thai chuyển thế bình thường, chỉ có thể dùng đến cùng loại cách thức tìm kẻ chết thay, một mạng thế một mạng.
Trong thang máy vài người dường như nghĩ tới loại tin đồn này, mấy ông lớn lúc này hận không thể tự mình hôn mê bất tỉnh, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt đám ông lớn khó xem tới cực điểm, nếu như lại xuất hiện sự tình gì, tinh thần bọn họ nhất định có thể sụp đổ.
Đột nhiên thang máy lại lay động thoáng chốc, chỉ nghe một người đàn ông kêu thảm một tiếng, bịch té xỉu.
“Khụ, ” Ngôn Tư Diễn mắt nhìn đồng tình với người đàn ông té xỉu vừa vặn ở bên chân nữ quỷ, nếu như hắn biết mình lúc té xỉu vừa rồi xuyên qua người nữ quỷ, có thể hay không lại sợ tới mức tỉnh lại.
Nhìn thấy mấy người đàn ông cao to sợ tới mức ra bộ dạng ấy, Ngôn Tư Diễn bất đắc dĩ thở dài, vừa lúc đó, cửa thang máy mở ra, mấy người mặc trang phục cứu hộ màu da cam đứng ở bên ngoài cửa thang máy, một người đàn ông trong đó mang theo vẻ tươi cười xán lạn hỏi, “Mấy vị tiên sinh, các người không có sao chứ?” Nói xong, ánh mắt đảo qua gã đàn ông ngã xuống đất ngất đi và đám đàn ông bị dọa đến sắc mặt trắng bệch ôm nhau một chỗ, có chút nghi hoặc, chỉ là một trận như vậy, mấy tên này sao lại bị dọa thành như thế?
Ngôn Tư Diễn ôm lấy đồ để trên mặt đất, cười tủm tỉm nói với nhân viên cứu hộ, “Vất vả mấy anh rồi.” Nói xong, liền vô cùng có phong độ đi ra thang máy.
Nhân viên cứu hộ nhìn, chàng thanh niên này nhìn ngược lại rất có tinh thần.
“A!” theo một tiếng hét thảm, tập thể nhân viên cứu hộ quay đầu lại, liền chứng kiến thanh niên mới vừa rồi còn xứng phong đạm vân khinh đang quỳ rạp trên mặt đất, xung quanh rơi ra một ít đồ vật nhỏ. Nhân viên cứu hộ A vội ho một tiếng nói, “Cái gì vậy, mấy cậu đem dụng cụ thu lại đi.” Nói xong, hắn lại lắc đầu, đứa bé này cũng thật sự là, cái thùng dụng cụ lớn như vậy đặt chỗ nào cậu ta cũng nhìn không thấy.
Nhân viên cứu hộ B bất đắc dĩ đáp tiếng rồi, đem thùng dụng cụ xê dịch sang bên cạnh, lần này sẽ không làm người khác trượt chân đi.
Ngôn mỗ từ trên mặt đất đứng lên, bắt đầu đẩy các thứ trên mặt đất.
Nhân viên cứu hộ đem tên té xỉu và mấy người sợ tới mức không thể bước đi mang ra thang máy, sau đó kêu nhân viên y hộ.
Ngôn Tư Diễn nhìn thấy mấy đồng bào được khiêng ra, thở dài, cậu thật sự đối mấy người này không nói được gì, kỳ thật chuyện này chính là sự cố đơn thuần, cùng những thứ kì dị gì gì đó không có quan hệ gì, mặc dù thứ không phải loài người đứng gần bên cạnh bọn họ.
Mấy tên này thật đáng thương, nghĩ tới nghĩ lui, đem mình dọa thành như vậy. Cái gọi là người dọa người, hù chết người, mấy người này thể hiện rất đúng chỗ.
Hàn Dương đợi nửa tiếng thấy Ngôn Tư Diễn ôm đồ đi ra, mở cửa dựa vào trên xe, nheo mi nói, “Ơ, cậu còn sống?”
Ngôn Tư Diễn mang đồ ném vào chỗ ngồi sau xe, nhe răng cười cười, “Đức Phật nói, thấy tôi làm người lương thiện, sẽ không thu tôi nữa.”
Hàn Dương xùy~~ cười một tiếng, ngồi vào xe, cài dây an toàn sau mới từ kính chiếu hậu chứng kiến trên trán của Ngôn Tư Diễn có một mảng đỏ, quay đầu lại hỏi, “Tôi nói, thang máy xảy ra vấn đề, đầu của cậu sao lại bị thương?”
Ngôn Tư Diễn quét mắt nhìn ánh mắt tỏ rõ giễu cợt của Hàn Dương, cực kỳ nghiêm túc hỏi lại, “Anh khát, sao còn muốn đi tiểu?” Xen vào việc của người khác, dưới đáy lòng nghiến răng!
Hàn Dương yên lặng xoay đầu lại, yên lặng khởi động ô tô, đương lái xe được khoảng một km mới nói, “Nhóc con, có người nào nói cậu độc mồm chưa?”
“Phụ nữ từng cùng tôi hôn môi đều còn sống, cũng không có dấu hiệu trúng độc,” Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm hỏi, “Chẳng lẽ, anh muốn thử?”
Xe đánh vòng cung, tay Hàn Dương nắm vô-lăng đến nổi lên gân xanh, “Tôi kháo nhá!” Anh cho dù muốn như thế nào, cũng không với người đàn ông này???
“Này!” Ngôn Tư Diễn chọt chọt ót của Hàn Dương.
“Làm gì vậy? !” Hàn Dương tức giận nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta.
“Xe sắp nhanh tông vào rào chắn bên cạnh rồi!” Ngôn mỗ lo liệu lấy thái độ bạn tốt nhắc nhở.
Sau đó, chính là bùm một tiếng, Audi cục cưng của Hàn Dương cùng rào chắn tiếp xúc thân mật, hơn nữa rào chắn lại làm cho cục cưng Audi hở nửa vai.
“Tôi sát!” Hàn Dương có thể khẳng định, thằng nhóc này nhất định là sao chổi, tuyệt đối!
Lòng tràn đầy đau lòng với xe yêu nên Hàn Dương không có nhìn thấy, tại ngã tư đường phía trước, đứa bé trai nhặt lên trái banh nhỏ trên mặt đất, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt được người mẹ trẻ vội vàng ôm đi.
Ngôn Tư Diễn không để ý đến Hàn Dương tức giận mắng, cậu xoa xoa đầu có chút choáng, nhìn xem mẹ con ấy càng chạy càng xa, cho đến biến mất không thấy gì nữa.
Kỳ thật, đến tột cùng là vận rủi vẫn còn may mắn, người nào lại nói chuẩn vậy chứ.
hay quá a a (❁´◡`❁)